SỰ PHẪN NỘ CÀN THIẾT
tka23 post
Một hiện tượng bất ngờ trong sinh hoạt văn hoá ở nước Pháp: một cuốn sách mỏng của Stéphane HESSEL, ‘Indignez-vous!’(Hãy phẫn nộ!)
dự
tính bán vài trăm bản, đã phá kỷ lục ấn hành : trên bốn triệu cuốn và
tiếp tục gây tranh luận sôi nổi. Tác giả, một ông già 93 tuổi, hô hào
mọi người hãy nổi giận, hãy đứng dậy chống lại tất cả những bất công,
những lộng hành của giới thống trị, tài chính hay chính trị đang đè nặng
lên đầu mỗi người.
Nổi giận, theo Hessel, là
điều kiện tối cần để con người còn là con người, để xã hội khỏi phá
sản. Hãy dẹp thói an phận thủ thường, thụ động, hãy đứng dậy cầm vận
mệnh mình trong tay ! Người ta áp bức, bóc lột anh bởi vì anh chấp nhận.
Khả năng phẫn nộ
là điều kiện tối cần để anh trở thành, hay tiếp tục, là người có nhân
phẩm và một quốc gia không trở thành một quốc gia chết.
Người Việt có , -hay còn - khả năng phẫn nộ hay không là câu hỏi và
vài suy nghĩ vụn vặt trong bài này. Phải chăng cường độ phẫn nộ của dân
Việt không đủ mạnh là một trong những lý do tại sao Việt Nam vẫn chưa
có biến chuyển lớn như ở Trung Đông hay Bắc Phi ?
NHU CẦU PHẪN NỘ
Cuốn sách mỏng của S.Hessel, do một nhà xuất bản bỏ túi, Indigènes,
ở Montpellier, miền Nam nước Pháp (trong khi sinh hoạt văn hóa tập
trung ở Paris), không một dòng quảng cáo, mới đầu bán ở những tiệm sách
tỉnh lẻ, dần dần nhờ truyền miệng, trở thành một hiện tượng văn hoá xã
hội, được dịch trên 30 thứ tiếng.
Hessel từ chối nhận bản quyền, và nhà xuất bản hứa sẽ dùng số tiền bán sách để in những tác phẩm có thể giúp cải thiện xã hội.
Những tay nhà nghề trong giới ấn loát lắc đầu chịu thua: cuốn sách
đứng đầu các danh sách từ gần một năm nay không phải là tác phẩm của
những nhà văn ăn khách như Houellebecq, Jardin, Delerm, không phải là
tiểu sử tài tử showbiz, không phải sách dạy cách ăn uống cho khỏi mập,
không phải là một chuyện tình ướt át, hay một tiết lộ động trời, thật
hay bịa, không nói về cuộc đời tình ái náo nhiệt của DSK. Đó là
cuốn sách rất khô khan của một ông già gần trăm tuổi hô hào dân chúng
nổi giận, hô hào thanh niên đừng thụ động như những ông cụ non.
Hessel không phải là triết gia, không phải là nhà văn, cuốn sách
rất mỏng của ông không phải là một tác phẩm lớn, nhưng cuốn
“Indignez-vous” bán chạy như bánh mì, vì nó đáp ứng một nhu cầu người ta
tưởng là thứ yếu: nhu cầu phẫn nộ .
Người ta mua tặng quà cho nhau nhân ngày Giáng sinh, ngày sinh
nhật, trong đó nhiều người chưa hề mua, chưa từng mở một cuốn sách.
Những phong trào phẫn nộ (les indignés) đã lan sang nhiều nước Âu Châu,
như Hy Lạp, Tây Ban Nha (les indignalos), hay phong trào Occupy Wall
Street ở New-York, trước cửa những ngân hàng thủ phạm của cuộc khủng
hoảng kinh tế làm thế giới điêu đứng.
Hessel là người suốt đời nổi giận. Sinh năm 1917 ở Đức, gốc Do Thái, quốc tịch Pháp đã tham gia kháng chiến chống phát xít Đức.
Bị bắt giam ở nhà tù phát xít nổi tiếng Buchwall, bị kết án tử hình,
ông tráo căn cước của một người tù vừa chết bị án nhẹ hơn và vượt ngục. Sau chiến tranh, ông trở thành đại sứ của Pháp ở Liên Hiệp Quốc và tham dự việc soạn thảo bản Tuyên ngôn Nhân quyền.
Về hưu, ông già Hessel là một khuôn mặt quen thuộc trong những cuộc
biểu tình cho nhân quyền, biểu tình bênh vực người di dân, bênh vực
Palestine mặc dầu ông gốc Do Thái. Ở đâu có phẫn nộ, có bất công, ở đó có ông già Hessel.
Sau khi cuốn Indignez-vous ! trở thành một hiện tương xã hội, người ta trách tác giả chỉ xúi thiên hạ nổi giận mà không có đề nghị gì cụ thể,
Hessel viết một cuốn sách mỏng khác: Engagez-vous (2) (Hãy tham gia
hành động!), trong đó ông đề nghị tranh đấu đòi thành lập Tổ chức Thế
giới về môi sinh, và một Chính phủ toàn cầu (gouvernement mondial). Một
mơ ước hão huyền (utopie)? Tất cả những thay đổi lớn trong lịch sử, theo
Hessel, đều là những utopie khi khởi sự.
Cuốn thứ ba, le Chemin de l’Espérance (Con đường của hy vọng) (3), viết chung với nhà xã hội học hàng đầu của Pháp, Edgar Morin, trong đó hai ông già, tổng cộng 184 tuổi vạch ra con đường hy vọng để đi đến một tương lai tốt đẹp hơn.
IL FAUT VIVRE INDIGNÉ
Hessel nối tiếp truyền thống của trí thức Zola, Camus. Emile Zola
viết : Il faut vivre indigné (phải sống phẫn nộ). Từ Zola, trí thức đích
thực là trí thức tham dự sinh hoạt xã hội, chính trị để cải thiện xã
hội, không phải chỉ là những người có kiến thức. Ở Việt Nam, ngay cả
kiến thức cũng không cần thiết. Trí thức chỉ cần có bằng cấp. Học gạo,
học tủ, chong đèn học thuộc lòng, có xong cái bằng là trở thành trí
thức, là khuôn vàng thước ngọc. Có bằng vừa vừa là trí thức vừa vừa, có bằng to hơn là đại trí thức… Trí thức vừa vừa được kính trọng vừa vừa, đại trí thức được kính cẩn tối đa.
Albert Camus nói trí thức cũng như mọi người, hơn mọi người
chính bởi vì anh là trí thức, phải ghé vai gánh vác như mọi người, phải
đổ mồ hôi chèo thuyền như mọi người. Khác hẳn hình ảnh trí thức ‘võng anh đi trước, võng nàng theo sau’ của người VN, có cái bằng bỏ túi là vinh hiển suốt đời, phó mặc chuyện đời cho thiên hạ.
Cuốn sách của Hessel ra đời trước khi cách mạng hoa lài bùng nổ ở
Tunisie, mở đầu cho ‘mùa Xuân Ả Rập’ đang quét sạch những chế độ độc tài
ở Bắc Phi và Trung Đông. Cùng một lúc, từ Đông sang Tây, thế giới đang
chuyển mình, đang tìm một hướng đi mới. Đã tìm ra lối ra chưa, đã thoát
khỏi đường hầm chưa là chuyện khác. Bước đầu là ý thức mình có
quyền phẫn nộ, có bổn phận phẫn nộ, và sự phẫn nộ có thể thay đổi thời
cuộc, có thể và đã lật đổ những chế độ độc tài đã ngự trị từ lâu và
tưởng sẽ ngự trị mãi mãi, như ở Ai Cập, Tunisie, Lybie.
Trước đó vài tuần, ai dám tưởng tương Moubarak sẽ bị kết án khổ sai
chung thân, ông Ali phải cuốn gói bỏ của chạy lấy người, Khadafi bị bắn
chết ? Trước đó vài tuần, họ nắm toàn quyền sinh sát, nắm quân đội,
cảnh sát, hành pháp, lập pháp, tư pháp, nắm trọn kinh tế, tài chánh
trong tay. Cái gì đã quét sạch tất cả: sự phẫn nộ của quần chúng, của những người hàng ngày chỉ biết an phận, cúi đầu.
Các chế độ độc tài không mạnh như người ta tưởng. Chỉ cần sự phẫn
nộ của người dân, các lãnh tụ độc tài Trung Đông, Bắc Phi, một sớm một
chiều, đã trở thành những con hổ giấy.
TỪ MIẾN ĐIỆN TỚI VN
Tại sao có cách mạng ở Trung Đông, ở Miến Điện mà ở VN chưa có “cách mạng muà Xuân”, mặc dù đã hội tụ đủ mọi điều kiện : bế tắc chính trị, khủng hoảng kinh tế, sa đọa xã hội, và ghê gớm, khẩn cấp hơn nữa, hiểm họa mất nước?
Lấy thí dụ Miến Điện. Tại sao có thay đổi ở Miến Điện? Những yếu tố
hiển nhiên: Miến Điện sẽ làm chủ tịch ASEAN 2014, tinh thần quốc gia
gần như cực đoan của giới quân phiệt cầm quyền (độc tài, tham nhũng
không thua ai, nhưng vẫn yêu nước) thấy hiểm họa Trung Cộng trước mắt.
Giới quân phiệt muốn nhích lại với Tây phương, không thể không nhượng
bộ, không thể tiếp tục giam tại gia bà Aung Suu Kyi, khuôn mặt khả ái,
khả kính của nhân quyền ở Miến.
Rất nhiều người VN lên đường chống thực dân vì lòng ái quốc, nhưng
đảng Cộng sản đã đưa VN vào quỹ đạo Nga, Hoa, nhất là Hoa, ngày nay tập
đoàn lãnh đạo bắt buộc phải bám vào Trung Cộng để sống còn, để bảo vệ
quyền lợi. Bi đát hơn nữa : có muốn ra khỏi quỹ đạo cũng quá trễ. Cái thòng lọng Tầu đã xiết chặt cổ.
Đó là những yếu tố chính trị. Yếu tố văn hoá: người VN không có
truyền thống phản kháng. Văn hóa VN không phải là văn hóa phẫn nộ của
Stéphane Hessel. Văn hoá VN là văn hóa “một sự nhịn, chín sự lành”. Cái
văn hóa “tránh voi chẳng hổ mặt nào ” giúp con voi càng ngày càng thô
bạo.
Cái thói quen chịu đựng, cộng thêm với văn hoá Khổng giáo, đúng hơn
là Tống nho, coi vua là con trời, hơn cả cha mẹ, và “cha mẹ đặt đâu,
con ngồi đấy”, đã biến chúng ta thành những người thụ động.
Câu hỏi đặt ra: tại sao cách mạng ở Tunisie và Ai Cập mà vẫn không
có biến chuyển ở VN. Hai dân tộc Tunisie và Ai Cập được coi là hai dân
tộc thụ động nhất ở Bắc Phi và Trung Đông. Tôi nhớ một buổi trò truyện
với một số người Tunisiens sống ở Paris. Tất cả đều có bằng cấp cao,
theo con mắt VN, đó là những nhà trí thức. Khi tôi hỏi về tình hình chính trị ở Tunisie, không ai trả lời, lảng sang truyện khác.
Sau bữa ăn, khi mọi người ra về, còn lại một người, Ahmed, ông ta cho
hay là chính trị xứ ông ta nát bét, dân chủ chỉ là trò bịp, tham nhũng
khủng khiếp. Tại sao vừa rồi ông ta không nói gì? Ahmed cười, hơi
ngượng, nếu anh nào phát biểu bừa bãi,
sẽ có đứa báo cáo tòa đại sứ và hết về nước nghỉ hè.
Hai tuần sau, Bouazizi tự thiêu, ngọn lửa phẫn nộ bùng lên, gia đình
tổng thống Ali bỏ của chạy lấy người. Ngọn lửa phẫn nộ vượt biên giới,
tràn sang Ai Cập và Lybie.
Tại sao những dân tộc được coi là thụ động có cái khả năng phẫn nộ
dữ dội như vậy, mà ở VN chưa có? Có một hiện tượng tạm gọi là hội chứng
(syndrôme) Algérie. Lửa cháy chung quanh, nhưng Algérie chưa động tĩnh
gì, vì dân Algérien đã mệt nhoài, cả về thể xác lẫn tinh thần, chỉ muốn
được yên thân. Sau khi dành độc lập khỏi tay thực dân Pháp, đất
nước rơi vào tay độc tài, tập đoàn của những lãnh tụ kháng chiến cũ,
những người kháng chiến vì lý tưởng độc lập, tự do, công bình, nhân ái,
khi nắm quyền làm ngược lại, chứng minh công thức “quyền lực đưa tới
tham nhũng. Quyền lực tối đa, tham nhũng tối đa”. Algérie giống VN một điểm nữa: lực lượng công an cảnh sát hữu hiệu. Ở Alger, sau biến cố
Tunisie, nhà nước huy động 35,000 cảnh sát bao vây, giải tán 500 người biểu tình. Một ông phẫn nộ, 70 ông cớm!
Algérie có thêm một đại họa: khủng bố Hồi giáo đã gây kinh hoàng và
làm tê liệt đất nước. VN (lạy Chúa, lạy Phật) không có khủng bố Hồi
giáo, nhưng có đại họa khác làm tiêu tan khả năng phẫn nộ: văn hoá tru
di tam tộc. Người Cộng Sản đã khôi phục cái văn hóa của thời man
rợ. Anh có tội - sợ mất nước là một cái tội, khóc với dân là một cái
tội, nghĩ và đòi quyền sống là một cái tội - không phải chỉ có anh lãnh
hậu quả, mà cả gia đình vợ con, cha mẹ, gia đình anh bị liên lụy.
Anh có can đảm cùng mình, có coi nhẹ tù đầy và cái quý nhất của con
người là mạng sống, anh cũng bó thay khi nghĩ tới cái vạ sẽ đổ xuống đầu
những người thân. Cái văn hóa tru di tam tộc nó man rợ nhưng hiệu quả.
Hiệu quả
bởi vì man rợ. Ai có thể tưởng tượng điều đó ở thế kỷ 21?
Những kỹ thuật đàn áp ghê rợn, điển hình là cuộc Cải Cách Điền Địa
đẫm máu, vụ án Nhân Văn Giai Phẩm, những Toà án Nhân dân (!), những trại
cải tạo sau 75, đã tiêu diệt tinh thần phẫn nộ của người Việt.
SỰ MÒN MỎI CỦA LÒNG TRẮC ẨN
Bà Aung San Suu Kyi, trong bài diễn văn cách đây ít ngày ở Oslo
than phiền những đóng góp cho các chương trình nhân đạo càng ngày càng
giảm bớt. Bà Kyi nói: sự giảm sút đóng góp là kết quả cuả “sự mòn mỏi
cuả lòng trắc ẩn ”. Thế giới sẽ đi về đâu, xã hội sẽ đi về đâu nếu không
còn lòng trắc ẩn?
Người ta ngỡ ngàng trước cảnh một em bé bị xe nghiến trước sự dửng
dưng của mọi người ở bên Tầu. Còn VN? Những chuyện tương tự xẩy ra hàng
ngày. Một thí dụ, trong những thí dụ: Một bà già bị xe cán, nằm ôm cái
chân gẫy, rên rỉ. Nhiều người muốn can thiệp. Người lái xe xuống xe,
quát: “Đ.M. Có biết ông là ai không?” Mọi người nín khe, bỏ mặc bà già
nằm rên rỉ. Người kể chuyện kết luận: chưa chắc gã lái xe là ông lớn hay
con cháu ông lớn.
Còn đâu là lòng trắc ẩn? Không còn trắc ẩn, làm sao có phẫn nộ?
Đó chắc chắn là cái di sản ghê rợn nhất của những năm Cộng
sản. Biến con người thành vô tâm, vô cảm. Bịt tai, bịt mắt, bịt miệng để
sống, thờ ơ trước bất công, lãnh đạm trước cái đau khổ của người khác.
Những đổ vỡ về chính trị, về kinh tế có thể hàn gắn trong vài chục năm.
Sự sa đoạ về con người, băng hoại văn hoá phải nhiều thế hệ mới hy vọng
cứu vãn được. Nên bắt tay cứu vãn trước khi quá trễ. Trước khi bị diệt
vong.
THÁI ĐỘ XẤU NHẤT LÀ SỰ THỜ Ơ
Trong bối cảnh đó, phải khâm phục những người dám bày tỏ sự phẫn nộ
cuả mình ở trong nước. Những người đấu tranh cho dân chủ, cho nhân
quyền, những Lê Thị Công Nhân, Cù Huy Hà Vũ, những Hà sĩ Phu, Nguyễn Đan
Quế và rất nhiều người khác.
Phải khâm phục những người nông dân mất đất đã tay không đứng dậy.
Phải khâm phục những giáo dân, Phật tử đã xả thân đòi tự do tín ngưỡng.
Phải khâm phục những bloggers, những nhà báo, những nghệ sĩ đã có can
đảm nói lên sự thực. Phải khâm phục những người đã tranh đấu cho công
nhân, ở trong nước hay bị bán ra ngoại quốc.
Cái trở ngại cho họ không chắc đã là chính sách đàn áp của
người cầm quyền. Cái trở ngại cho họ là sự thờ ơ, thụ động của người
chung quanh. Nhiều người tiếc VN không có một người như Aung
Suu Kyi. Nhưng nếu bà Kyi là người VN, có bao nhiêu người đứng sau lưng
bà như dân Miến. Những Lê thị Công Nhân tranh đấu trong sự cô độc. Cái
bản tính thờ ơ, cố chấp, nghi kỵ, ganh ghét của người Việt, ngay cả giữa
những người hoạt động cho dân quyền ở VN, đã khiến chúng ta chưa có
Aung San Suu Kyi hay Nelson Mandela.
Hessel viết “thái độ xấu nhất là sự thờ ơ” (la plus mauvaise
attitude est l’indifférence) và nhắc câu nói của Jean Paul Sartre: mỗi
người, với tư cách cá nhân, có trách nhiệm với xã hội (vous êtes
responsables en tant qu’individus).
Sự thờ ơ, với rất nhiều người Việt Nam, đã trở thành một đức tính,
một thái độ khôn ngoan của những người từng trải. Người ta hãnh diện,
khoe khoang cái túi khôn của mình và dè bỉu cái dại dột của người khác. Ở
những nước tân tiến, những người dại dột, những người ăn cơm nhà vác
ngà voi, là những tác nhân làm cho xã hội tốt đẹp hơn, công bình hơn,
làm cho con người đối với nhau còn là con người.
Sống trong sự hoài nghi thường trực, với sự thờ ơ như một nhân sinh
quan khả kính, với tính thụ động như một mục tiêu, lòng trắc ẩn mòn
mỏi, với sự vắng bóng của phẫn nộ, bao giờ VN có cách mạng muà Xuân như ở
Bắc Phi, Trung Đông, thay đổi chính trị như ở Miến Điện?
Stéphane Hessel nói, nếu anh sống dửng dưng, hãy tìm một lý do để nổi giận. Lý do để nổi giận không hiếm: sự lộng hành của tài phiệt đã đưa tới khủng hoảng kinh tế, sự bất công xã hội càng ngày càng ghê rợn, môi trường bị phá hoại…
Với người VN, khỏi cần tìm kiếm, những lý do để nổi dậy đếm không nổi:
độc tài, nhân quyền, tự do bị chà đạp, nhân công bị bán ra nước ngoài,
sống như nô lệ, phụ nữ bị gởi đi bán dâm kiếm ăn, nông dân bị cướp đất,
và hiểm hoạ đất nước sừng sững trước mắt.
Vụ Hoàng
Sa, Trường Sa đã gây phẫn uất trong mọi giới. Một cơn gió mới. Hy vọng
sự phẫn nộ đó sẽ là động lực đưa đến thay đổi ở VN. Thay đổi hay mất
nước. Thay đổi hay là chết.
TỪ THỨC
(Paris, Juin 2012)
( 1 ) INDIGNEZ VOUS. Stéphane Hessel. Ed Les Indigènes,
Montpelliers , France . 2010. Phát hành: Harmonia Mundi. Bản tiếng Anh:
Time For Outrage. Hardoven Editions.
( 2 ) Engagez-vous. Stéphane Hessel. Editions de l’Aube. France . 2011.
( 3 ) Le Chemin de l’Espérance. S.Hessel § Edgar Morin. Ed Fayard. Paris . France . 2011.
__._,_.___
Reply via web post | Reply to sender | Reply to group | Start a New Topic | Messages in this topic (1) |
No comments:
Post a Comment