Monday, September 17, 2012


THÍ CHỐT VC ĐỂ CHIẾU BÍ TRUNG CỘNG

Posted on August 14, 2012 by HieuLe
Hình ảnh cái đầu con chuột lắt CSVN đã nằm trọn trong cái miệng mèo TC
Lời nói đầu: Tựa đề của bài viết này là – “Mỹ đã 3 lần cứu sống đảng (chuột lắt) CSVN và bây giờ phải chăng đã đến lúc Mỹ thí chốt (VC) để chiếu bí (TC)?”, nhưng vì hơi dài cho nên cắt ngắn lại thành: “Thí chốt (VC) để chiếu bí (TC)”.
Mỹ đã 3 lần cứu sống đảng CSVN và dĩ nhiên là cả 3 lần đều vì quyền lợi, vì chiến lược toàn cầu của Mỹ.
Lần thứ nhất, Mỹ cứu sống đảng CSVN khi còn phôi thai trong trứng nước.
Mỹ đã làm ngơ trước lời cầu cứu của chính phủ Pháp xin yểm trợ bằng không lực của hải quân (từ hàng không mẫu hạm) Mỹ. Chỉ vì Mỹ muốn hất cẳng Pháp ra khỏi Đông Dương và đây là một trong những nguyên nhân mà Pháp đã tỏ ra rất “kỳ thị” Mỹ mãi cho đến ngày hôm nay. Cũng nhờ lý do đó mà CSVN đã tồn tại để từ trứng nước nở thành con. Ngoài ra, trong trận Điện Biên Phủ CSVN đã được sự trợ giúp đắc lực của Nga và TC về súng ống, đạn dược, quân xa, quân cụ, quân nhu, nhiên liệu, … và ngay cả quân đội (cố vấn và lính TC) mà chính CSVN bây giờ đã phải lúng túng công nhận. [1]
“Trong cuộc chiến tranh Đông Dương lần thứ nhất (1946-1954), người Pháp thua Cộng sản vì nhiều nguyên nhân nhưng riêng trong chiến dịch Điện Biên Phủ, nguyên nhân chính là vì không có một không lực đủ mạnh để tiêu diệt bộ binh và pháo binh địch. Thực vậy, trong trận này, mặc dù người ta không thể phủ nhận yếu tố bất ngờ (sự điều binh của Tướng Võ Nguyên Giáp và sức mạnh của pháo binh địch), nhưng nếu ngày ấy, Không Quân Pháp tại Viễn Đông có một lực lượng tương đối, hoặc quân Pháp được Không Lực Hoa Kỳ tại Thái Bình Dương yểm trợ, chắc chắn cộng sản Việt Nam đã thất bại và tên tuổi của viên tướng họ Võ đã bị chôn vùi tại Điện Biên.” ["Đánh dấu 55 năm trận Điện Biên Phủ: Nhìn lại vai trò của không lực", Nguyễn Hữu Thiện]
Lần thứ hai, Mỹ cứu sống đảng CSVN khi chúng đã bị đánh ngất ngư gần chết.
“Cuối năm 1972 Hoa Kỳ mở chiến dịch Linebacker II (Linebacker thứ hai) đây là chiến dịch oanh tạc của không quân nhằm vào BV trong giai đoạn chót của Mỹ trong chiến tranh VN từ 18-12 tới 29-12-1972, cũng được gọi vui là Christmas bombing, cuộc oanh tạc vào dịp Giáng sinh. Ðây là cuộc oanh tạc lớn nhất của không quân Mỹ từ sau Thế chiến thứ hai, nó là sự tiếp tục của Chiến dịch Linebacker kể trên, điều khác biệt là Linebacker II oanh tạc bằng B-52 chứ không bằng máy bay chiến thuật như Linebacker.” [2]
Sau 12 ngày đêm BV bị dội bom, đánh phá tan tành, tả tơi thì đùng một cái Mỹ ra lệnh cho ngưng chiến dịch Linebacker II sau khi CSVN đã chịu nhượng bộ, đồng ý trở lại bàn hội nghị. Vậy là CSVN tưởng như sắp chết thì được Mỹ cho hồi sinh.
“Như vậy trận mưa bom Giáng sinh long trời lở đất năm 1972 có mục đích chính là để đưa BV trở lại bàn hội nghị. Sau ngày 30-4-1975 nhiều người ở miền Bắc vào Nam cho biết nếu Mỹ ném bom thêm một tuần nữa thì BV sẽ phải đầu hàng vì chịu không nỗi. Gần đây có nguồn tin một cựu nhân viên FBI tên Ted Gunderson tiết lộ rằng một sĩ quan Mỹ lãnh sự tại VN đã nghe vào đầu xuân năm 1973 từ phòng truyền tin tại Sài Gòn lời tuyên bố đầu hàng vô điều kiện của Bắc Việt trong trận oanh tạc của Mỹ đầu xuân 1973 [3] (tức trận oanh tạc Giáng sinh 1972), thế nhưng CIA đã thay thế toàn bộ nhân viên của phòng truyền tin và ém nhẹm đi tin này để cho sự điều đình giữa Tổng thống Nixon và Mao được xúc tiến và dâng miền Nam cho CS qua Hoà đàm Paris.” [2]
Hiệp Ước Ba Lê 27/03/1973 là bước đầu của Mỹ trong tiến trình bỏ rơi Miền Nam Việt Nam cho VC, bỏ rơi Đông Dương cho TC để đổi lấy việc rảnh tay giựt sập chế độ CS của Nga. Khi Mỹ bỏ rơi khúc xương Đông Dương thì TC tưởng bở nhanh tay vồ lấy nhưng hoá ra là bị sập bẩy của Mỹ và nay thì đang bị hóc khúc xương Đông Dương mà cứ loay hoay, điên tiết không biết phải làm sao – nuốt vô thì không trôi nhưng nhã ra thì vưa tiếc vừa mất mặt.
Hiệp Ước Ba Lê 27/03/1973 chính là bản án tử hình mà người bạn đồng minh Hoa Kỳ dành cho Miền Nam Việt Nam và bản án này đã được CSVN thi hành từng ngày, từng giờ cho đến ngày 30 Tháng Tư là phát súng cuối cùng kết liễu cuộc sống tự do, ấm no, hạnh phúc của Miền Nam Việt Nam sau hơn 20 năm chống đở, bảo vệ.
Lần thứ ba, Mỹ cứu sống đảng CSVN khi chúng đang ngáp ngáp sắp chết đói.
Sau khi cưởng chiếm Miền Nam, thay vì bắt tay vào việc xây dựng một đất nước vừa mới được thống nhất sau 20 chinh chiến điêu linh nhưng với bản chất ăn cướp lại thêm bị choá mắt bởi sự giàu có, phồn vinh thật sự của Miền Nam cho nên CSVN đã ra tay vội vàng, vơ vét. Qua bao lần kiểm kê tài sản, đổi tiền, đuổi dân đi vùng kinh tế mới để cướp đoạt nhà cửa, đất đai cùng với sự áp đặt chính sách kiểm soát người dân qua chế độ tem phiếu, hộ khẩu, … đã kéo Miền Nam đi ngược trở lại thời kỳ nghèo đói, lạc hậu.
Thời kỳ đó được gọi là thời kỳ “bao cấp”. Một thời kỳ mà người dân đã phải mỉa mai những chữ viết tắt “XHCN” là “Xuống Hố Cả Nước”. Mà đúng như vậy, đây là thời kỳ mà nền kinh tế Việt Nam hoàn toàn kiệt quệ, đẩy cả nước vào cảnh lầm than, đói khổ [4]. Rồi bỗng dưng đế quốc Mỹ ra tay cứu nhân độ thế, bỏ cấm vận ngay đúng vào lúc CSVN đang như cá thiếu nước chỉ còn ngáp ngáp, thoi thóp chờ chết.
Thế là các nhà kinh doanh ngoại quốc đem tiền đổ vào đầu tư ở Việt Nam, các quốc gia trên thế giới ào ạt viện trợ cho Việt Nam, Người Việt hải ngoại đua nhau đi Việt Nam mang về một số ngoại tệ không lồ, … [5] Vậy là từ một chú bộ đội đội nón cối, đi dép râu, mắt sâu, răng vỗ, môi thâm, gầy đét, tái mét, … đã từ từ lột xác trở thành một đại gia mập ú, bụng phệ, mắt hí, mang giầy Ý, đi xe Ferrari, có bồ nhí, thừa tiền bạc đi du hí, ở nhà lầu, xài tiền đô nhưng hành xử như ma cô!
Có gì khó hiểu lắm không khi một lần nữa, Mỹ lại ra tay nghĩa hiệp, hà hơi tiếp sức cho CSVN? Vào lúc bấy giờ Mỹ chưa muốn để cho CSVN chết vì CSVN chính là con cờ cần thiết trong thế cờ chiến lược của Mỹ. Để CSVN chết yểu hoặc rơi vào tay TC (vì phải đi xin ăn) là làm hỏng nước cờ đã được tính toán, sắp đặt kỹ lưỡng trong bao năm qua. Do đó Mỹ phải cứu sống CSVN.
Trở lại với thời gian sau ngày 30 Tháng Tư 1975, ngay sau khi cưởng chiếm Miền Nam Việt Nam, CSVN đã đắc thắng lớn lối đòi Mỹ phải bồi thường chiến tranh.
Thật là nghịch lý và trơ trẽn, thứ nhất CSVN chính là thành phần chủ mưu phát động chiến tranh, đem quân xâm lăng Miền Nam, thứ hai CSVN cưởng chiếm Miền Nam, vi phạm trắng trợn Hiệp Định Ba Lê vậy mà còn vênh váo, bố lếu bố láo đòi Mỹ bồi thường chiến tranh. Một tên ăn cướp xông vào nhà người khác đập phá, cướp sạch đồ đạc, tiền bạc, đánh đuổi người ta ra khỏi nhà rồi còn hung hăng đòi phía nạn nhân phải trả tiền bồi thường – miệng lưỡi côn đồ có khác.
(Xin nhớ rõ là VNCH không phải là kẻ gây chiến, VNCH chỉ chiến đấu để tự vệ và quân đồng minh không phải là những kẻ xâm lăng (vì họ không chiếm lấy 1 tấc đất nào của Miền Nam Việt Nam), họ chỉ đến để giúp VNCH bảo vệ nền tự do và đánh trả lại quân xâm lăng Bắc Việt đươc sự trợ giúp hùng hậu của khối CS quốc tế.)
Mỹ làm ngơ không thèm đá động gì đến những đòi hỏi của CSVN [6]. Đòi không được thì nằm vạ, CSVN đem chuyện chất độc da cam ra mè nheo. Mỹ xù đẹp lấy cớ là chưa có bằng chứng khoa học chứng minh sự liên hệ giữa bệnh tật của con người với chất dioxin [7]. Cảm thấy sự đòi hỏi của “kẻ chiến thắng” (đánh cho Mỹ cút) cũng như cái trò lừa bịp, lưu manh (về chất độc da cam) không đi đến đâu nên CSVN đành phải chịu nhục, xuống nước, muối mặt, ôm chân đế quốc Mỹ [8] để chỉ mong được an thân, bảo toàn mạng sống. Nào là năn nĩ Mỹ đầu tư vào Việt Nam, trở lại vịnh Cam Ranh, bán vũ khí sát thương, … nhưng Mỹ vẫn cứ mĩm cười, lạnh lùng, thờ ơ rồi thỉnh thoảng còn đưa cái gậy “nhân quyền” ra để răn đe [9].
Đưa cái gậy “nhân quyền” ra để răn đe
Trong lúc này giao thương với CSVN chẳng có lợi gì cho Mỹ, ngay cả việc mua bán vũ khí cũng vậy. Thứ nhất số lượng đặt hàng không đáng là bao, thứ hai nếu bán những thứ vũ khí tối tân với “kỹ thuật cao” (high tech) thì khi nhận được hôm trước hôm sau là VC đã trao cho các quan thầy TC để đánh cắp những kỹ thuật tân tiến của Mỹ. Cho nên cái gậy “nhân quyền” chỉ là một cái cớ để bảo vệ quyền lợi của Mỹ. Tùy vào sự ưu tiên và mức độ quyền lợi của mình mà Mỹ sẽ có lúc đưa cái gậy ấy ra hoặc dấu vào đàng sau lưng.
Đối với Mỹ, CSVN là con chuột lắt ghẻ lỡ mà Mỹ ghê tởm không thèm đớp và chỉ muốn nuôi sống để dùng làm mồi nhử con mèo TC. Để nuôi sống CSVN (về vật chất lẫn tinh thần), Mỹ đã tỏ ra dễ dãi về một số vấn đề thương mại, ngoại giao, … và ngay cả quân sự để làm cho CSVN cảm thấy vững tâm tin mình là “đối tác chiến lược” của Mỹ. Chẳng hạn, tuy Mỹ dùng cái gậy “nhân quyền” để đặt điều kiện không bán vũ khí sát thương cho CSVN, nhưng sau lưng thì Do Thái (thay mặt Mỹ) lại giúp CSVN xây dựng nhà máy sản xuất vũ khí tại Việt Nam [10].
Do đó số mạng của đảng CSVN đang nằm trong tay Mỹ, sự sống chết của chế độ CS đều do Mỹ quyết định. CSVN có muốn chết (bỏ chạy) ngay bây giờ cũng không được, mà sống theo quyền quyết định của mình cũng chẳng xong. Chú chuột lắt CSVN đang co ro, khép mình run sợ vì biết mình không thể nào thoát khỏi cái nhìn tinh quái và cái vòng ảnh hưởng của con mèo Mỹ. Còn con mèo Mỹ thì cứ đủng đỉnh tới lui hoặc ung dung nằm lim dim, cười mĩm chi, đắc ý khi thấy chú chuột lắt CSVN càng ngày càng phải bám gót mình để hy vọng được sống còn.
Còn đối với TC, thì đồng chí “16 chữ vàng và 4 tốt” tỏ ra rất ung dung, tự đắc vì đã nắm được bắc bộ phủ. Chẳng khác gì hình ảnh cái đầu con chuột lắt CSVN đã nằm trọn trong cái miệng mèo TC, lúc nào cũng gầm gừ đang chực ăn tươi nuốt sống, chỉ cần nghiến mạnh một cái là đi đời nhà chuột. Vì vậy cho nên CSVN bây giờ chỉ biết riu ríu bảo gì nghe đấy, sai gì làm đó – bảo bắt dân là bắt, bảo đánh dân là đánh, bảo giết dân là giết!
(Như một con vật đang bị dồn vào ngõ cụt và có lẽ cũng vì biết rõ số phận trên đe (Mỹ) dưới búa (TC) của mình cho nên chú chuột lắt CSVN chỉ còn biết vùng vẩy, quơ cào, cấu xé (chính đồng chủng), hưởng thụ, vơ vét, gậm nhấm những gì còn có thể liếm láp được trước khi tìm cách tháo chạy khỏi Việt Nam [11]. Do đó chú chuột lắt CSVN nhà ta càng ngày càng mập ú với những tài sản kếch xù (dinh thự, đất đai, xe hơi bạc triệu, cơ sở kinh doanh, của cải tiền bạc gởi ở các ngân hàng ngoại quốc … ) và ngày đêm vung tiền qua cửa sổ ăn chơi phung phí vì không biết ngày mai rồi sẽ sống chết ra sao.)
Số phận trên đe (Mỹ) dưới búa (TC)  
Thật bỉ mặt cho các anh hùng Điện Biên, các anh hùng đã từng “đánh cho Mỹ cút ngụy nhào” ngày nào nay chỉ còn là những thứ “anh hùng” côn đồ chỉ biết bắt bớ, đánh đập, cướp bóc tài sản, đất đai, mạng sống của chính dân mình nhưng lại run sợ, khiếp vía, nín khe trước quân xâm lăng “hữu hảo” phương bắc.
Thật đúng với những lời rêu rao “ra ngỏ gặp anh hùng”, người dân cứ vừa bước chân ra ngỏ (để bày tỏ lòng yêu nước) là được vô số các “anh hùng” bám sát, bắt nạt, gây sự, hành hung, … và có khi các “anh hùng” lại tự động kéo tới, phá cửa, xông vô đầy nhà cho người dân gặp mặt khỏi cần phải mất công bước chân ra ngõ!
Đã biết bao nhiêu ngư thuyền bị đâm chìm, ngư dân bị bắt, giết, mất tích trên biển Đông và gần đây nhất TC đã xua hàng chục ngàn tàu đánh cá vào biển đông, vào vùng biển Hoàng Sa, Trường Sa mà CSVN lại cúi mặt, ngậm miệng, im re. CSVN đã từng vỗ ngực là đã chiến thắng những tên đế quốc sừng sỏ nhất thế giới nhưng lại yếu hèn, nhu nhược, khúm núm, khiếp sợ trước tên láng giềng “lạ” hung hăng, hống hách.
Thật là nghịch lý và trơ trẽn khi nộp hồ sơ lên LHQ để phân ranh thềm lục địa thì CSVN đã cố ý gạt quần đảo Hoàng Sa, Trường Sa ra ngoài thềm lục địa VN [12] vậy mà lại cứ luôn luôn to miệng, hô hoáng là có đầy đủ chứng cứ pháp lý và lịch sử khẳng định chủ quyền về 2 quần đảo này để làm gì.
Bản đồ trong hồ sơ HN nộp LHQ ngày 07/05/2009 
Thật là nghịch lý và trơ trẽn khi một mặt thì ban hành luật biển để công bố chủ quyền về Biển Đông, Hoàng Sa, Trường Sa trong khi đó thì lại hù doạ, bắt bớ, đánh đập, … người dân biểu tình ủng hộ luật biển, chống sự xâm lăng của TC.
Thật là nghịch lý và trơ trẽn khi đã đặt bút ký dâng biển, đảo, đất đai cho TC mà nay lại lôi mấy tấm bản đồ cũ xưa ra để chứng minh là Hoàng Sa, Trường Sa không thuộc của TC [13].
Bản chất của CSVN là hèn hạ và khiếp nhược trước mặt quan thầy TC vậy thì việc ban hành luật biển, việc trưng dẫn các bản đồ cũ xưa mang ý nghĩa gì đối với VC và TC? Đó là một hành động “vuốt râu hùm” của CSVN! Câu hỏi được đặt ra là tại sao CSVN hèn với giặc ác với dân mà lại có những hành động táo bạo như thế? Tại sao CSVN lại dám khiêu khích, giởn mặt với TC? Động lực nào, thế lực nào đã thúc đẩy CSVN có những hành động “vuốt râu hùm” như vậy?
Tại sao CSVN lại dám khiêu khích, giởn mặt với TC?
Phải chăng đã đến lúc Mỹ thí chốt (VC) để chiếu bí (TC)?!
Tóm lại Mỹ đã ba lần cứu đảng CSVN – lần thứ nhất là đã không ra tay đập nát đảng CSVN từ trong trứng nước mà để cho nó có được cơ may nở thành con và lớn lên theo thời gian; lần thư hai là ngưng tay hạ thủ khi đảng CSVN đã bị đánh nhừ tử, ngất ngư gần chết; và lần thứ ba là ra tay cứu đói khi đảng CSVN đang thoi thóp, ngáp ngáp sắp tắt thở.
Nhưng lý do gì mà con mèo Mỹ lại tỏ ra “nhân đạo” đối với đảng CSVN như thế?! Chỉ vì quyền lợi và thế cờ chiến lược mà Mỹ đã cứu sống và nuôi dưỡng CSVN cho đến lúc cần để đem ra tế thần. Mỹ là một con mèo nhà giàu, béo tròn, no nê, phủ phê với thức ăn thừa thải, thơm ngon cho nên nó không bao giờ muốn xơi cái chú chuột lắt CSVN bé tí, dơ bẩn, hôi hám. Con mèo Mỹ tinh quái chỉ muốn vờn với chú chuột lắt CSVN trước là để đùa giỡn mua vui và sau là dùng làm mồi nhữ để thực thi những mưu mô chiến lược nhắm vào đối thủ.
Con mèo Mỹ tinh quái chỉ muốn vờn với chú chuột lắt CSVN
Nay theo sự sắp xếp, tính toán, mưu lược của nước cờ, TC đang bị dồn vào ngõ bí, lồng lộn như con hổ đói … đói dầu thô, đói nguyên liệu, … vì đã và đang bị Mỹ cắt đứt dần những cái vòi bạch tuộc vươn ra ở các nước Trung Đông, Phi Châu, Á Châu (Tunisia, Egypt, Yemen, Libya, Syria, Burma, …). Sau khi đã ngăn cản, khống chế được các con cờ của đối thủ, bố trí trận địa, củng cố thế cờ, … thì có lẽ đây chính là thời điểm mà con mèo Mỹ xuất chiêu nhử mồi dụ địch. Bị đẩy ra phía trước, chú chuột lắt CSVN phải lê đi từng bước sợ sệt và đang e dè, run rẩy vuốt râu con mèo TC một cách miễn cưỡng.
 
Bị đẩy ra phía trước, chú chuột lắt CSVN phải lê đi từng bước sợ sệt
Phải chăng đã đến lúc Mỹ thí chốt (VC) để chiếu bí (TC)?! 
Chân Nhi
__._,_.___
Recent Activity:

No comments:

Post a Comment