"Ôn cố tri tân" trong việc vận động chính trị tại Mỹ
Với
sự cầu tiến của nhân loại cùng với đà phát triển tân tiến vượt bực của điện
toán, khó ai có thể ước lượng số sách ấn hành và bài viết trên mạng được phổ
biến là bao nhiêu, tuy nhiên tôi tin chắc là nhiều lắm, nhiều đến nỗi nếu dành
trọn cả cuộc đời để đọc thì cũng không đọc hết các “tên tác phẩm,” chứ đừng nói
chi đến việc đọc nội dung từng bài, từng quyển, nói vậy để thấy rằng kho tàng
văn chương, chữ nghĩa, túi khôn của loài người thì bao la bát ngát vô tận, mà
tầm hiểu biết của mỗi cá nhân thì nhỏ bé, giới hạn.
Dù
là vậy, nhưng đối với những ai ôm mộng “kinh bang tế thế,” hay muốn làm “lãnh
tụ cộng đồng,” hoặc muốn nhảy ra làm “chính trị gia,” thì tôi nghĩ dù muốn dù
không, điều tiên quyết là họ cần phải đọc ít nhất 3 quyển sách căn bản “gối đầu
giường,” đó là:
-“Quân
Vương” tiếng Anh là “The Prince,” và tiếng Ý là “ll Principe” của Niccolo Machiavelli,
một nhà ngoại giao, nhà văn, nhà sử học, nhà triết học người Ý Đại Lợi. Sách
này bàn về khoa học chính trị, bàn về
các vấn đề: thuật trị nước, thuật dùng người và trị người, thuật tranh quyền và
giữ quyền lực v.v.., được ấn bản chính thức vào năm 1532 khi mà tác giả qua đời
được 5 năm.
-“Tam
Thập Lục Kế” gồm 36 Kế Sách - Binh Pháp Tôn Tử:
1. Dương đông kích tây (Đánh lạc hướng đối phương)
2. Điệu hổ ly sơn (Dụ hổ ra khỏi rừng).
3. Nhất tiễn hạ song điêu (Một mũi tên hạ hai con chim)
4. Minh tri cố muội (Biết rõ mà làm như không biết)
4. Minh tri cố muội (Biết rõ mà làm như không biết)
5. Du long chuyển phượng (Biến rồng thành phượng)
6. Mỹ nhân kế (Kế dùng gái đẹp)
6. Mỹ nhân kế (Kế dùng gái đẹp)
7. Sấn hỏa đả kiếp (Theo
lửa mà hành động).
8. Vô trung sinh hữu (Không
có mà làm thành có)
9. Tiên phát chế nhân (Ra tay trước để chế phục đối phương)
9. Tiên phát chế nhân (Ra tay trước để chế phục đối phương)
10. Đả thảo kinh xà (Đập
cỏ làm cho rắn sợ)
11. Tá đao sát nhân (Mượn đao để giết người)
12. Di thể giá họa (Dùng vật gì để vu khống người ta)
13. Khích tướng kế (Kế chọc giận tướng giặc)
11. Tá đao sát nhân (Mượn đao để giết người)
12. Di thể giá họa (Dùng vật gì để vu khống người ta)
13. Khích tướng kế (Kế chọc giận tướng giặc)
14. Man thiên quá hải (Lợi
dụng sương mù để lẩn trốn)
15. Ám độ trần sương (Đi con đường mà không ai nghĩ đến)
16. Phản khách vi chủ (Đổi vị khách thành vị chủ)
17. Kim thiền thoát xác (Ve sầu vàng lột xác)
18. Không thành kế (Kế bỏ trống cửa thành)
19. Cầm tặc cầm vương (Dẹp giặc phải bắt tướng giặc).
15. Ám độ trần sương (Đi con đường mà không ai nghĩ đến)
16. Phản khách vi chủ (Đổi vị khách thành vị chủ)
17. Kim thiền thoát xác (Ve sầu vàng lột xác)
18. Không thành kế (Kế bỏ trống cửa thành)
19. Cầm tặc cầm vương (Dẹp giặc phải bắt tướng giặc).
20. Ban chư ngật hổ (Giả
làm con heo để ăn thịt con hổ)
21. Quá kiều trừu bản (Qua cầu rồi phá cầu)
22. Liên hoàn kế (Kế móc nối nhau)
21. Quá kiều trừu bản (Qua cầu rồi phá cầu)
22. Liên hoàn kế (Kế móc nối nhau)
23. Dĩ dật đãi lao (Lấy
khỏe để đối phó với mệt)
24. Chỉ tang mạ hòe (Chỉ vào gốc dâu mà mắng cây hòe).
24. Chỉ tang mạ hòe (Chỉ vào gốc dâu mà mắng cây hòe).
25. Lạc tỉnh hạ thạch (Ném
đá vào người dưới giếng)
26. Hư trương thanh thế (Thổi phồng thanh thế)
27. Phủ để trừu tân (Bớt lửa dưới nồi)
26. Hư trương thanh thế (Thổi phồng thanh thế)
27. Phủ để trừu tân (Bớt lửa dưới nồi)
28. Sát kê hách hầu (Giết
gà cho khỉ sợ)
29. Phản gián kế (Dùng kế của đối phương để quật lại)
30. Lý đại đào cương (Đưa cây lý chết thay cây đào)
31. Thuận thủ khiên dương (Thuận tay dắt con dê về)
32. Dục cầm cố tung (Muốn bắt mà lại thả ra)
33. Khổ nhục kế (Hành hạ thân xác mình để người ta tin)
34. Phao bác dẫn ngọc (Ném hòn ngói để thu về hòn ngọc)
29. Phản gián kế (Dùng kế của đối phương để quật lại)
30. Lý đại đào cương (Đưa cây lý chết thay cây đào)
31. Thuận thủ khiên dương (Thuận tay dắt con dê về)
32. Dục cầm cố tung (Muốn bắt mà lại thả ra)
33. Khổ nhục kế (Hành hạ thân xác mình để người ta tin)
34. Phao bác dẫn ngọc (Ném hòn ngói để thu về hòn ngọc)
35. Tá thi hoàn hồn (Mượn
xác để hồn về)
36. Tẩu kế (Chạy,
lùi, thoát thân)
-“Đắc
Nhân Tâm” tức “Được Lòng Người,” tên tiếng Anh là “How to Win Friends and
Influence People” do Dale Carnegie viết và được xuất bản lần đầu vào năm 1936. Là
quyển sách nhằm tự giúp bản thân, đưa ra ra các lời khuyên về cách thức cư xử,
ứng xử và giao tiếp với mọi người để đạt được thành công trong cuộc sống. Sách
này do ông Nguyễn Hiến Lê dịch thuật và được người Việt trước và sau 1975 đón
nhận nồng nhiệt.
Riêng
về đề tài “Vận Động Chính Trị Hành Lang tại Hoa Kỳ” tức “Lobby” thì có vô số sách,
mà xuất sắc đang kể là các quyển “Lobby and Policymaking: The Public Pursuit of
Private Interests” của R. Kenneth Golwin, Scott H. Ainsworth, Erik K. Godwin,
quyển “Total Lobbying: What Lobbyists Want (and How They Try To Gert It) của
Anthony J. Nownes, hoặc “Lobbying and Advocacy: The Best of Everything Lobbying
and Washington Advocacy” của Deanna Gelak v.v…
Trong
thời gian gần đây, đặc biệt qua chiến dịch thu góp chữ ký “Thỉnh Nguyện Thư” vận
động tự do cho nhạc sĩ Việt Khang để nộp lên Tòa Bạch Ống vào tháng 3 năm 2012,
cũng như qua việc vận động Quốc Hội tiểu
bang Virginia làm ra Bản Nghị Quyết vào dịp Quốc Hận 30 tháng 4 năm 2013 vừa
qua, đã gây khá nhiều xôn xao, tranh chấp, dị nghị, hờn lẫy, trách móc, dọa
dẫm, nịnh bợ, “nổ sảng,” và tạo nên đủ điều ồn ào, “lùm xùm.” Chính vì thấy vấn
đề vận động chính trị tại Hoa Kỳ là đề tài mà cộng đồng người Việt đang quan
tâm, chú ý nên tôi xin phép trích đăng lại bài “Cộng Đồng Người Mỹ Gốc Việt Vận
Động Chính Trị Hoa Kỳ - Lobby” để quý đồng hương kính tường, nếu quý vị nào đọc
rồi thì mong vui lòng miễn chấp cho.
Đây
là một tài liệu được viết bằng chính kinh nghiệm bản thân trong suốt hơn 25 năm
dấn thân vào dòng chính Hoa Kỳ, và không bị lỗi thời bởi thời gian tính, nên tôi
thấy cần chia sẻ lại những kinh nghiệm này cho những ai quan tâm đến công việc
vận động chính trị cho cộng đồng trong chính trường Hoa Kỳ.
Tôi
muốn minh xác là bài viết này đã được viết từ hơn 10 năm qua, cũ rồi, do đó nếu
trong nội dung bài viết này có điều khoản nào trùng hợp với các hành động “ma
đầu,” “bất xứng,” “tào lao,” “thiếu khả năng” của cá nhân nào hay tổ chức nào
trong thời gian gần đây, thì đó cũng chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên mà thôi.
Tinh thần bài viết này được dựa trên mục đích đóng góp ý kiến xây dựng nhằm giúp cho cộng đồng được thăng tiến và thành
công hơn lên.
Tôi
đã bước vào cái tuổi “lục thập nhi nhĩ thuận”
nên biết được cái tuổi mình đã đến hồi “lực bất tòng tâm” rồi, do đó tôi
tự xét mình không
còn đủ khả năng làm được gì cho cái việc vận động chính trị nữa,
bởi vậy những gì tôi gởi đến quý đồng hương hôm nay chỉ là để “ôn cố tri
tân” và chia sẻ đôi chút kỷ niệm vui buồn trong đoạn đường quá khứ đã
đi qua mà thôi, chứ tôi không
hề có ý bon chen hay tham vọng giành giựt, hoặc ganh tỵ việc làm của bất
cứ ai. Tôi tin tưởng mãnh liệt là với sức mạnh của cộng đồng và với sự
lãnh đạo, đóng góp của đông đảo người anh minh, thiện chí và tài giỏi,
chắc chắn công cuộc đấu tranh chống cộng sản trên con đường chính trị
tại Mỹ nói riêng và hải ngoại nói chung sẽ thành công mỹ mãn, có như vậy
là tôi hạnh phúc và mãn nguyện lắm rồi.
Mọi ý kiến và chỉ giáo, xin liên lạc ngokyusa2@yahoo.com
Trân trọng kính mời quý vị thưởng lãm bài viết
dưới đây.
Ngô Kỷ
Cộng Đồng Người Mỹ Gốc Việt Vận Động Chính Trị Hoa Kỳ (Lobby)
| |||||||||||||||||||
Trong
lịch sử, không nước nào căm thù
Mỹ bằng Nhật Bản sau khi bị hai quả bom nguyên tử san bằng hai thành
phố Hiroshima và Nagasaki . Cũng không có nước nào cay đắng Mỹ bằng Đài
Loan sau khi bị “đá” ra Liên Hiệp Quốc
để đưa kẻ thù Trung Cộng thế vào v.v.. Thế mà bây giờ “Toyota” chạy đầy
đường, áo quần mang nhãn hiệu “Made in Taiwan” bán cùng shopping Mỹ.
Phải chăng người Nhật đã “ngộ” đến nỗi quên mất mối thù? Phải chăng nhân dân Đài Loan đã “vô vi” đến nỗi quên cả cái nhục? Chắc chắn là không, trái lại họ còn nhớ rất kỹ là đằng khác. Nhưng vì tương lai của quốc gia, vì có cái nhìn thực tiễn, vì không muốn đào thải ra khỏi trào lưu tiến hóa của nhân loại, do đó họ phải âm thầm nuốt hận ngậm cay, thế thôi! Họ áp dụng đúng lời khuyên của văn hào Victor Hugo “Nếu anh không phải là sử gia, thì không nên dành để quá nhiều thì giờ nghĩ lẩn quẩn những việc đã qua”.
Năm
1979, Đặng Tiểu Bình dạy đàn em ngỗ nghịch một bài học tại 4 tỉnh biên
giới Hoa-Việt, còn Cộng Sản Việt Nam thì ra rả “Tiếng Trống Mê Linh”,
“Thái Hậu Dương Vân Nga” chửi Tàu inh ỏị. Thế mà tháng 7 năm 1996, thủ
tướng Lý Bằng lại đích thân qua dự đại hội đảng Cộng Sản Việt Nam kỳ 8,
còn Việt Nam thì hô hào xây đường rầy xe lửa nối liền tình hữu nghị
Việt-Trung. Con gấu Liên Sô với hỏa tiễn “SAM”, phản lực “MIG” từng một
thời làm cho Mỹ thất điên bát đảo, thế mà năm 1987, tổng bí thư Mikhail
Gorbachev lại ngoan như con cừu non khi qua hội kiến với tổng thống
Ronald Reagan tại Nữu
Ước.
Chỉ với một đám người trang bị mấy cây mã tấu và vài ba khẩu súng lẹt tẹt, thế mà làm cho hạm đội Mỹ quay đầu chạy có cờ khi Hoa Kỳ định can thiệp vào nội tình Haiti, để rồi sau đó Hoa Kỳ phải cử cựu tổng thống Jimmy Carter và tướng Colin Powell qua thương lượng tặng ông “tướng phản loạn” mấy trăm triệu để ông ta ra đi, và rước ông tổng thống Jean Bertrand Aristide lưu vong trở về nước. Xứ đói Bắc Hàn cơm không đủ ăn, áo không đủ mặc nhưng lại “hù” chế bom nguyên tử. Dù biết là “dỏm” nhưng Mỹ vẫn cử cựu tổng thống Jimmy Carter qua “hối lộ” 2 tỷ đô la cho yên chuyện.
Kể
ra vài thí dụ điển hình trên để chúng ta thấy thế giới có khuynh hướng
muốn tránh những sự đối đầu đụng chạm không cần thiết. Họ không muốn
chiến tranh, họ không muốn đổ máu, họ chỉ muốn được yên thân mà thôi.
Nhân loại đang bước vào một thiên niên kỷ với tiến bộ vượt bực của khoa học, điện toán. Các vũ khí nguyên tử, hóa học, súng đạn đang được thế giới hủy diệt và tái chế thành những sản phẩm hữu dụng cung ứng cho đời sống con người. Đông Âu, Liên Bang Sô Viết sụp đổ tốn rất ít máu xương, hòa bình Trung Đông đang ký kết sau bao tháng năm dài kèn cựa cố chấp v.v…Thời đại này con người đến với nhau bằng lời nói, bằng ngoại giao, bằng giải pháp chính trị. Chính vì vậy mà vấn đề “vận động chính trị” (lobby) đóng một vai trò rất quan trọng và cần thiết vô cùng.
Người
Mỹ từng nói: “Nước Mỹ không có bạn suốt đời, mà cũng không có kẻ thù
muôn kiếp. Chỉ có quyền lợi
nước Mỹ trên hết”. Thật là câu nói quá duy vật tầm thường, nhưng liệu
chúng ta có thể làm gì khác hơn là phải chấp nhận, chấp nhận một thực tế
phũ phàng.
Năm 1975, mọi người đều thừa biết là miền Nam Việt Nam sụp đổ không phải vì dân chúng thiết tha cái chủ nghĩa Marx-Lenin gian ác bạo tàn, cũng không phải vì quân lực Việt Nam Cộng Hòa chiến đấu không anh dũng hào hùng. Chúng ta không thất trận tại chiến trường Việt Nam , nhưng chúng ta thua giặc ngay tại chính trường Hoa Thịnh Đốn. Không có vị tổng thống Mỹ nào dù thuộc đảng Cộng Hòa hay đảng Dân Chủ lại yêu thương đất nước Việt Nam bằng chính người Việt Nam . Không có thượng nghị sĩ Mỹ nào dù diều hâu hay bồ câu lại quan tâm đến tự do, dân chủ, nhân quyền cho 80 triệu đồng bào Việt Nam bằng chính người Việt Nam . Không có dân biểu Mỹ nào dù bảo thủ hay cấp tiến lại lo lắng an sinh xã hội SSI cho các cụ cao niên Việt Nam bằng chính người Việt Nam . Không có ngoại trưởng Mỹ nào dù đàn ông hay đàn bà lại xót xa thảm cảnh thuyền nhân tỵ nạn Việt Nam bằng chính người Việt Nam v.v..
Hiểu
được
như vậy để cần phải dè dặt hơn trong việc đặt quá nhiều hy vọng nơi
lòng từ tâm của các chính khách, dân cử Mỹ. Mặc dù không thể phủ nhận
một số sự giúp đỡ của họ vì nhân đạo hay có cùng lập trường chống cộng,
như cựu thượng nghị sĩ Bob Smith, cựu dân biểu Robert K. Dornan chẳng
hạn. Tuy nhiên, điều tiên quyết mà hầu hết chính khách, dân cử Mỹ quan
tâm vẫn là tiền và lá phiếu.
Trên chính trường như thương trường, không ai làm điều gì mà không nghĩ đến cái lợi. Bởi vậy, nếu muốn các chính khách, dân cử Mỹ quan tâm đến tiếng nói của cộng đồng một cách nghiêm chỉnh, và đáp ứng nguyện vọng cộng đồng một cách thỏa đáng, chúng ta phải xử sự với họ một cách sòng phẳng, phải dẫn giải cho họ thấy được cái thế “lưỡng lợi”, tức vừa có lợi cho họ mà vừa có lợi cho cộng đồng. Nước Mỹ có câu “nothing free!”
Tại
Mỹ, một quốc gia dân
chủ pháp trị, tất cả chính sách, đạo luật được quyết định bởi Quốc Hội
và lá phiếu của người dân. Mọi tranh chấp, bất đồng được giải quyết bằng
giải pháp chính trị chứ không bị áp đặt như chế độ độc tài đảng trị của
cộng sản. Vũ khí đấu tranh tại đây không phải là súng đạn, xe tăng, mã
tấu, mà chính là những chữ ký và thỉnh nguyện thư của dân chúng.
Có
nhiều cách gởi thỉnh nguyện thư (petition letter) như: email, thư bưu
điện, bưu thiếp, điện thư fax v.v...Tuy nhiên, nếu xử dụng nó một cách
bừa bãi, xô bồ, thiếu phương pháp, không đúng lúc đúng chỗ, thì chẳng
những không mang lại kết quả như
ý, mà trái lại sẽ trở thành vô duyên lạc lỏng, có khi còn bị tốn kém
mất công, hoặc còn bị phản tác dụng nữa là đằng khác.
YOUTUBE: Tòa Bạch Ốc gọi điện thoại mời Ngô Kỷ gặp Tổng Thống George Bush
tại căn cứ Thủy Quân Lục Chiến Hoa Kỳ tại El Toro, California năm 1992:
Ngô Kỷ được Tòa Bạch Ốc sắp xếp tiếp xúc với Tổng Thống George Bush
tại căn cứ Thủy Quân Lục Chiến Hoa Kỳ tại El Toro, California năm 1992.
Tại đây Ngô Kỷ đã trao tận tay Tổng Thống
George Bush “Bản Kiến Nghị
Cộng Đồng Người Mỹ
Gốc Việt.” Tổng Thống Bush rất hoan hỷ đón nhận.
Sự
vận động, đấu tranh của cộng đồng có lúc bị thất bại, có lúc được thành
công.
Tuy nhiên, có khi cộng đồng hưởng lây cái thành công đó do sự trùng hợp
ngẫu nhiên, “phước chủ may thầy”, hay “nằm giữa khỏi đắp chăn”. Người
có đạo đức và liêm sỉ không nên lợi dụng tính dễ tin, lòng chất phác
đơn sơ của một số đồng hương để rồi cho họ uống nước đường, đưa họ đi
trên mây, và trao cho họ ăn cái bánh vẽ. Có thể những kỹ thuật, thủ đoạn
đó tạo cho một thiểu số người nhẹ dạ hãnh diện, hớn hở, vui mừng, hay
thỏa mãn ít nhiều tự ái nhất thời, nhưng hỏi có lợi ích gì cho cộng đồng
về lâu về dài?
Cần bày tỏ lòng biết ơn, cảm phục sâu xa đến những cá nhân, tổ chức có thiện chí vận động, đấu tranh cho quyền lợi đất nước, cộng đồng một cách “thực chất” và hữu hiệu, tuy nhiên cũng nên dè dặt và cẩn thận trước mánh lới "treo đầu heo bán thịt chó" của những kẻ hoạt đầu chính trị, lợi dụng sự xúc động, lo âu, tự ái, bất mãn của đồng hương trước một vài đụng chạm, hay bị thiệt thòi chút quyền lợi nhỏ nhoi, để rồi đi khích động, giật dây, xúi giục đồng hương phản ứng dưới những chiêu bài mị dân là vì “cộng đồng đất nước, tôn giáo, hay nhân đạo", nhưng thực chất họ chỉ là mượn cái lớp áo bề ngoài hoa mỹ, lý tưởng như “chính nghĩa”, “đạo đức”, "thiện nguyện", "vô vị lợi" để vinh thân phì gia, ăn trên ngồi trước, hoặc bảo vệ chính cái “job”, nồi cơm, hay cái “fund” mà họ đang được hưởng.
Ngô Kỷ tiếp xúc với PhóTổng Thống George Bush tại phi
trường
Los Angeles vào năm 1988. Tại đây, Ngô Kỷ lên tiếng yêu cầu Phó Tổng
Thống George Bush
ban hành chính sách cứu giúp và đón nhận các Thuyền
Nhân đang còn kẹt tại các Đông Nam Á, giúp đở và đón nhận các cựu Tù
Nhân Chính Trị Việt Nam H,O. được qua Mỹ, và quan tâm đến số phận
các Tù Binh Mỹ Mất Tích.
Phó Tổng Thống George Bush đã vui vẻ ghi nhận ý kiến và lời đề nghị, và
cam kết với Ngô Kỷ là sẽ thực hiện các yêu cầu đó. Ngay sau khi đắc cử,
năm 1989 chính
phủ Tổng Thống George Bush thực hiện ngay các yêu cầu đó.
Ngô Kỷ cầm trên tay lá cờ Vàng Ba Sọc Đỏ và tấm poster Anh ngữ yêu cầu
Phó Thống George Bush ĐỪNG QUÊN “Boat People, POW - MIA,
VN Political Prisoners.”
Có
định nghĩa cho rằng chính trị là một nghệ thuật “trao đổi”, tức phải có
qua, có lại. Bởi vậy nên xét xem cộng đồng có thể ủng hộ được gì và muốn
đền đáp điều chi? Hiện cộng đồng có bao nhiêu lá phiếu? Khả năng ủng hộ
tài chánh cho quỹ tranh cử ra sao? Hiểu chính xác các dữ kiện như vậy
thì cộng đồng mới có
thể dùng nó mà ra trao đổi, mặc cả với các chính khách, dân cử một cách
“hợp tình, hợp lý”.
Các
chính khách,
dân cử rất rành rẽ trong lãnh vực xã giao. Họ sẵn sàng tươi cười bắt
tay chụp những tấm hình lưu niệm. Họ luôn có sẵn cái mẫu thư hồi âm nghe
rất lịch sự êm tai. Tuy nhiên họ cũng lại có cái máy điện toán, mà chỉ
cần nhấn cái nút là họ có thể biết tất cả sự thật về những điều khoát
lác khoe khoang.
Tại xứ sở này, muốn chụp hình với tổng thống, muốn uống cà phê với tổng thống, muốn chạy bộ với tổng thống, muốn ngủ trong phòng cố Tổng Thống Abraham Lincoln tại Tòa Bạch Ốc rất dễ, chỉ cần bỏ tiền ra là được. Chính vì vậy mà cộng đồng người Việt Quốc Gia nên phân biệt ai là người tiếp xúc với chính giới Mỹ để vận động cho quyền lợi đất nước cộng đồng, và kẻ nào tiếp xúc với chính giới Mỹ để nối giáo cho bạo quyền cộng sản, cũng như cho tư lợi phe nhóm cá nhân. | |||||||||||||||||||
| |||||||||||||||||||
Theo
báo chí, trong thập niên 90, tiến
sĩ nằm vùng Nguyễn Văn Hảo nhận chỉ thị của Bắc Bộ Phủ hối lộ cho ông
chủ tịch đảng Dân Chủ Toàn Quốc Ron Brown 700,000 Mỹ kim để vận động
giải tỏa cấm vận, và tên vô liêm sỉ Nguyễn Văn Hảo này đã trốn chui trốn
nhủi mấy năm nay để tránh né sự truy tầm của cơ quan an ninh Hoa Kỳ.
Với tiền rừng bạc bể vơ vét của nhân dân, Bắc Bộ Phủ đang thuê mướn rất
nhiều chuyên viên “vận động hành lang” (lobbyists) với sự tiếp tay của
bọn Việt gian, đón gió trở cờ len lỏi vào sinh hoạt chính trị Mỹ để đánh
phá cộng đồng. Sự kiện Trung Cộng đút lót tiền bạc ủng hộ quỹ vận động
tranh cử cho đảng Dân Chủ và Tổng Thống Bill Clinton từng bị “nổ lớn”
tại Quốc Hội, hay việc hối lộ cho các vị dân cử để “chạy chọt” cho các
sòng bài của “nhà vận động hành lang” tên là Abramoff đã khiến cho Dân
Biểu Bob Ney (đảng Cộng Hòa) bị ở tù v.v…
Các
vị dân cử như dân biểu, thượng nghị sĩ cấp
liên bang, tiểu bang có ít nhất hai văn phòng làm việc, một văn phòng
nằm tại Quốc Hội vùng thủ đô Hoa Thịnh Đốn, hay tại thủ phủ mỗi tiểu
bang, chẳng hạn như tại Sacramento của California, hay Austin của Texas
v.v…, còn văn phòng địa phương thì đặt ngay trong địa hạt mà họ đại
diện.
Hầu hết thời gian các vị dân cử sống và làm việc tại Quốc Hội, họ rất ít khi về địa phương trừ những dịp lễ lộc hay tranh cử. Do đó khi cộng đồng đi vận động, không nhất thiết cần phải gặp cho được mặt các vị dân cử nếu không thuận tiện. Chỉ cần tiếp xúc thảo luận với các người phụ tá là được rồi. Các vị dân cử biết tổng quát các vấn đề nên thông thường dựa theo lời cố vấn, sắp xếp của các người phụ tá chuyên môn. Địa chỉ, số phone các vị dân cử có trong sổ niên giám điện thoại hay trên internet như www.senate.gov hay www.house.gov
Cộng đồng Việt Nam
khi tiếp xúc với các viên chức Chính Phủ, Quốc Hội để vận động cho công
cuộc đấu tranh đòi tự do, dân chủ, nhân quyền cho Việt Nam thường gồm
những người "tình
nguyện", do đó cách thức trình bày vấn đề và sự thuyết phục, gây ảnh
hưởng chắc chắn không khả quan và hữu hiệu bằng những người “chuyên
nghiệp”. Tuy nhiên, nếu áp dụng những điều sau đây, sẽ giúp ít nhiều cho
công tác:
1) Luôn lịch sự, không bao giờ cãi cọ, dọa dẫm.
2) Luôn lấy hẹn trước. Nếu cái hẹn chỉ cho gặp được người phụ tá thì cũng đừng thất vọng buồn bã. 3) Đến đúng giờ. Giới thiệu tổ chức cộng đồng. Nếu đã ghi danh cử tri bầu cử trong địa hạt đó thì nên nói ra 4) Trình bày các bằng chứng xác thực, ngắn gọn, có tính cách thuyết phục. Nên để lại các tài liệu dẫn chứng. 5) Chuẩn bị sẵn những câu trả lời. Nếu không thể trả lời thỏa đáng những câu hỏi thì không nên ngại ngùng thừa nhận. Hẹn sẽ trả lời sau khi về nghiên cứu tìm hiểu.
Tổng Thống Ronald Reagan và Ngô Kỷ
6) Biết lắng nghe. Hãy để các vị dân cử hay phụ tá trình bày lập trường quan điểm của họ.
7) Nên cám ơn sự giúp đỡ. Nhờ giới thiệu liên lạc với các vị dân cử
khác, nếu bị từ chối sự yêu cầu thì không nên trách móc, mà hãy tỏ ra thân thiện để có cơ hội trở lại nhờ dịp khác.
8) Không nên “nói
hành nói tỏi” hay đề cập, bàn tán về các vị dân cử, phụ tá, đảng phái,
cá nhân trong các hành lang building, hay trong thang máy trước khi gặp
hẹn vì có nhiều người để ý.
9) Gởi thơ cám ơn sau khi gặp hẹn. Nên nhắc sơ qua vấn đề đã nhờ cậy để tạo thiện cảm sau này cần tới.
Các
chính khách, dân cử Mỹ có thể quý trọng, tin cậy một người “phó thường
dân” dù người này chỉ có thể đem lại vài chục lá phiếu, vài trăm đô la
hơn là họ quan tâm đến
một
vị nhân danh “lãnh tụ” cả triệu người nhưng chẳng có quyền bảo ai bỏ
cho họ lá phiếu. Các chính khách, dân cử Mỹ không để ý đến lời hứa hươu
hứa vượn vì chính bản thân họ có thừa kinh nghiệm và đầy “thành tích”
này trong lúc họ vận động tranh cử.
Bản
chất người Việt Nam nhiều tình cảm và thích “quà cáp”. Tuy nhiên, đối
với luật lệ "khắc khe" của chính phủ Hoa Kỳ, các chính trị gia Mỹ chỉ
được phép nhận quà giá trị tổng cộng tối đa 200 Mỹ kim trong một năm
(trên lý thuyết). Chính vì vậy, cộng
đồng không nên “hào sản” quá mức, mà chỉ nên tặng cho các chính trị gia
món quà kỷ niệm tượng trưng nhưng có ý nghĩa là được rồi.
Để
tránh tình trạng hối lộ và mua chuộc các chính trị gia, luật bầu cử
chính phủ chỉ cho phép mỗi người dân được ủng hộ quỹ tranh cử theo giới
hạn luật định. Chẳng hạn, theo luật California 2004, chỉ cho phép ủng hộ
quỹ tranh cử của ứng cử viên chức vụ tiểu bang tối đa là 3,200 Mỹ kim
vào mỗi kỳ bầu cử. Kế toán chi tiêu và danh sách tên tuổi của các ủng hộ
viên
phải được báo cáo với chính phủ. Đó là nói theo “sách vở”, chứ các
lobbyists thì họ có những bí quyết, nghệ thuật "ủng hộ rộng rãi" các
chính trị gia một cách "kín đáo và hợp pháp".
Sinh
hoạt chính trị Mỹ tốn kém rất nhiều thì giờ. Không phải chỉ bận bịu ồn
ào trong mùa bầu cử thôi, cũng không phải chỉ hội họp Xuân Thu nhị kỳ,
mà cần phải hoạt động một cách liên tục và đều đặn. Tham dự vào sinh
hoạt chính trị Hoa Kỳ không cần phải gia nhập chính thức vào một đảng
phái nào, tuy nhiên cũng không có nghĩa là ngồi trong phòng khách rồi có
quyền lên tiếng dọa dẫm.
Có
gần gũi, ủng hộ các đảng phái, ứng cử viên khi họ ra tranh cử, thì khi
cộng đồng cần đến sự hỗ trợ, thì họ mới "nhiệt thành" đáp ứng, dù rằng
trên lý thuyết họ là "công bộc" của dân. Vì là một quốc gia có dân trí
cao và nền dân chủ lâu đời nên vấn đề kỳ thị trả thù, bôi nhọ những
người khác đảng phái hay bất đồng chính kiến rất ít xảy ra.
Đối
với những người Việt Nam
có lòng, có lý tưởng đang tham gia hoạt động trong các đảng phái như:
đảng Cộng Hòa, đảng Dân Chủ, đảng Xanh, đảng Tự Do, đảng Luật Tự Nhiên,
đảng Hòa Bình và Tự Do, đảng Người Mỹ Độc Lập, đảng Cải Cách v.v..,
không nên cấu xé, gấu ó, khích bác nhau làm gì. Nên quan niệm việc gia
nhập đảng này, ủng hộ ứng cử viên nọ, hỗ trợ cho dự luật kia v.v.., tất
cả chỉ là phương tiện, mà cứu cánh chính là dùng cái môi trường, sự quen
biết, chỗ đứng chính trị đó để vận động, tranh đấu cho quyền lợi đất
nước và phúc lợi cộng đồng. Còn những người có mưu đồ lợi lộc riêng tư
thì khỏi cần bàn tới.
Tinh
thần làm việc tình nguyện (volunteer) ở Mỹ rất cao. Hàng triệu người
dân tình nguyện giúp “free” cho các ứng cử viên mà không đòi điều kiện
nào cả, với lý do họ có cùng lý tưởng, quan điểm, chính sách. Có những
ủng hộ viên không chủ trương kiếm job cho bản thân, nhưng lại mong muốn
các ứng cử viên sau khi đắc cử thì trả ơn họ lại bằng cách đáp ứng các
nguyện vọng chính đáng của cộng đồng, đất nước họ, chứ không nhắm vào
lợi lộc cho cá nhân.
Tuy
nhiên, cũng có một số ủng hộ viên khác thì tính đến chuyện kiếm “job”
sau này. Do đó, mỗi lần có
chính phủ mới tại Tòa Bạch Ốc hoặc tại thủ phủ các tiểu bang, thì lại
có chuyện thay đổi nhân sự, người vào hớn hở, kẻ ra buồn thiu. Chính vì
vậy mà khi các người ủng hộ viên được tuyển chọn vào làm nhân viên ăn
lương sòng phẳng rồi, thì họ “ăn cơm chúa, phải múa tối ngày”, chứ không
còn tư cách gì để kể lể ơn nghĩa nữa hay đòi hỏi gì được cả.
Luật
lệ Hoa Kỳ còn ràng buộc các nhân viên chính phủ không được tiết lộ các
tin tức mật, không được dính líu đến những việc "thiên hạ", không được
đi
ngược lại chính sách đã được quy định. Lấy thí dụ điển hình: làm xướng
ngôn viên cho Đài Niếng Nói Hoa Kỳ VOA thì không có quyền đọc bản tin đi
ngược lại chính sách Bộ Ngoại Giao v.v...
| |||||||||||||||||||
Nước
Mỹ là quốc gia có hội hè, đình đám, "chức phận" nhiều nhất thế giới.
Các danh xưng tước vị từ tiếng Mỹ được cố ý diễn dịch sang Việt ngữ một
cách lệch lạc, thiếu trung thực nhằm tạo cho cộng đồng hiểu lầm cái thực
chất giá trị. Để trả ơn cho các ủng hộ viên sau khi
đắc cử, các vị tân tổng thống, tân thống đốc thường bổ nhiệm, tấn phong
"hàm tước" cho hàng chục ngàn người Cố Vấn, Thành Viên, Ủy Viên vào các
Commission, Board, Committee tại Tòa Bạch Ốc hay thủ phủ các tiểu bang.
Mục đích phong chức cho các nhân sự này là để giúp họ có cái “danh thật
kêu” để dễ bề xã thân đi gây quỹ cho Tòa Bạch Ốc và các đảng phái chính
trị. Chỉ trừ một số rất ít nhân sự có thực quyền được Chính Phủ, Quốc
Hội, quần chúng nễ trọng, còn hầu hết là "hữu danh vô thực", “ngồi chơi
xơi nước” nhằm để trang trí "hoa lá cành" cho có tính cách đa dạng của
chính phủ, và cũng là dịp “trả ơn” cho các ủng hộ viên của mùa tranh
cử.
Trên thực tế, các chức “Cố Vấn” này chỉ là những người tình nguyện viên được bổ nhiệm nằm dưới quyền các Bộ Thương Mại, Bộ Y Tế để tìm hiểu các vấn đề sức khỏe, thương mại của các sắc dân thiểu số nhằm báo cáo lên các văn phòng chuyên môn tại các Bộ liên hệ, để phúc trình lên Tòa Bạch Ốc nếu thấy cần thiết, chứ các “Cố Vấn” này không phải là giới chức trực thuộc Tòa Bạch Ốc. Sự thật là như vậy, tuy nhiên nếu các “Cố Vấn” này biết ý thức chính xác vị trí và chu toàn bổn phận của mình thì cũng tốt thôi.
Bằng
chứng là trước khi bang giao với Cộng Sản Việt Nam, và trước khi mời đồ
tể Phan Văn Khải qua Hoa Thịnh Đốn, Cựu Tổng Thống Dân Chủ Bill Clinton
và Tổng Thống Cộng Hòa George W. Bush chẳng hề tham khảo hay thỉnh ý
các vị Cố Vấn Tổng Thống gốc Việt tại Mỹ gì cả. Hiện nay có một số nhân
viên Việt Nam được mướn làm việc cho các văn phòng Trung Ương Đảng Cộng
Hòa, Dân Chủ tại
Hoa Thịnh Đốn với vai trò như một
“chuyên
viên” lãnh lương hàng tháng, họ chỉ thừa hành và không có quyền hạn
quyết định gì cả. Để bảo vệ chính “cái job, nồi cơm”, do đó những người
này chẳng bao giờ dám lên tiếng tranh đấu, binh vực quyền lợi chính đáng
của cộng đồng người Việt tỵ nạn, và họ cũng không bao giờ can đảm đứng
lên phản đối lại các chính sách, lời nói, hành động mà Tòa Bạch Ốc, Đảng
Phái xúc phạm, đi ngược lại nguyện vọng chính đáng của cộng đồng người
Mỹ gốc Việt.
Chẳng những thế, họ
lại còn “a dua” và đồng lõa, đồng tình với những hành động tai hại, sai
quấy của cấp trên. Điển hình là họ nín thinh, không
dám lên tiếng phản đối tổng thống
George
W. Bush trả lời “Yes” khi đài truyền hình Fox News hỏi: “Có phải nhân
dân miền Nam Việt Nam không chiến đấu cho tự do nên bị mất nước hay
không? Đó là chưa kể đến
việc các người Việt Nam làm Cố Vấn Tổng Thống còn hùa theo Tòa Bạch Ốc
“hồ hởi” đón tiếp tên đồ tể Phan Văn Khải và Tàu cộng Hồ Cẩm Đào, cũng
như đưa đường dẫn lối cho các phái đoàn Cộng Sản Việt Nam vận động tại
Mỹ. Chúng tôi sẽ trình bày các chi tiết, bằng chứng, hình ảnh về vấn đề
này trong một dịp thuận tiện khác.
Ngô Kỷ vận động chính trị tại Bộ Ngoại Giao và Quốc Hội Hoa Kỳ ở Hoa Thịnh
Đốn
Các
nhân vật Việt Nam thường tự hào và nhân danh là viên chức “cao cấp,
thẩm quyền” tại Tòa Bạch Ốc hay tại Trung Ương Đảng Cộng Hòa, Dân Chủ
cần chứng minh một cách rõ ràng, thực tế trên giấy trắng mực đen
cho
cộng đồng thấy các thái độ, lời nói mà quý vị đã từng đứng cùng phía
người Việt Quốc Gia chống Cộng Sản. Các tin tức, thông tin có tính cách
“chung chung”, “vô thưởng vô phạt” được các nhân vật Việt Nam gởi ra từ
Tòa Bạch Ốc hay Trung Ương Đảng không thể che mắt được cộng đồng vì đó
chỉ có tính cách màu mè, hình thức và thủ tục hành chánh mà thôi.
Ngô Kỷ và Ngoại Trưởng Condoleezza Rice thời TT. George W. Bush (con).
Trong
chính quyền, muốn tiếng nói chính trị có chất lượng và có ảnh hưởng vào
chính sách nước Mỹ, ít ra cũng phải được nắm giữ các chức vụ từ cấp Thứ
Trưởng trở lên, chứ không thì tất cả chỉ là chuyên viên kỹ thuật, công
chức hay "Thiên Lôi" sai đâu đánh đó mà
thôi.
Cộng đồng nên khuyến khích những vị giàu có đóng góp tài chánh để làm membership các hội Round Table, Eagle Club, Inner Circle, Task Force, Presidential Dinner, VIP Club v.v..., vì môi trường đó là cơ hội rất tốt để tiếp xúc trực tiếp với các chính trị gia cao cấp nhằm trình bày và vận động sự hỗ trợ cho đại cuộc, tuy nhiên nếu chi ra năm, mười ngàn Mỹ kim dự tiệc chỉ nhằm mục đích để có dịp bắt tay chụp tấm hình, mà không nói lên dùm một lời tranh đấu cho công cuộc đấu tranh của cộng đồng dân tộc thì thật đáng tiếc vô cùng.
Chuyện
ông Bill Clinton mê gái, hút cần sa, chuyện ông Bob Dole tàn tật, tuổi
già chẳng có ảnh hưởng, quan trọng gì đến đất nước cộng đồng cả, mà cái
cần quan tâm, để ý là xét xem cái chính sách, quan điểm của họ có lợi
hay hại cho đất nước cộng đồng người Việt ra
sao?
Ngô Kỷ và Ngoại Trưởng James A. Baker III thời TT.George Bush (cha).
Thật lầm lẫn nếu nghĩ
rằng đảng Cộng Hòa hay cố Tổng Thống Richard Nixon chống cộng triệt để
vì ủng hộ người Việt Quốc Gia, mà cũng rất sai trái nếu
tin rằng đảng Dân Chủ hay cựu Tổng Thống Bill Clinton tăng tiền SSI vì
yêu thương người nghèo tỵ nạn. Tất cả chính sách họ thực hiện đều vì
quyền lợi tối thượng nước Mỹ cả. Mỗi vị tổng thống, mỗi đảng phái có
đường lối kinh bang tế thế khác nhau, nhưng tựu chung cũng không ngoài
mục đích muốn phục vụ nhân dân và làm cho dân Mỹ giàu, nước Mỹ mạnh.
Đảng Dân Chủ giúp đỡ dân nghèo bằng cách cứ ngày nào cũng chở cá đến nhà cho dân ăn, còn đảng Cộng Hòa thay vì cho cá thì lại cho cái cần câu và dạy cách câu để tự câu cá mà ăn. Đảng Cộng Hòa chủ trương muốn phát triển kinh tế và bảo đảm nền anh ninh nội địa thì cần giao dịch rộng rãi và can thiệp quân sự mạnh mẽ tại nước ngoài. Trái lại đảng Dân Chủ thì chủ trương chú trọng vấn đề an sinh xã hội và có khuynh hướng an phận thủ thường. Qua vài thí dụ đơn giản trên thì thử hỏi đảng nào thương dân hơn và đúng đắn hơn? Câu trả lời tùy thuộc sự thích hợp vào quan niệm, hoàn cảnh, lập trường chính trị, cũng như sự chọn lựa của mỗi cá nhân, mỗi cộng đồng.
Ngô Kỷ và Ngoại Trưởng George Shultz thời TT. Ronald Reagan.
Không có đảng phái
nào, không có vị tổng thống nào, không có chính khách nào, không có vị
dân cử nào có thể giải quyết tất cả đòi hỏi, hay làm thỏa mãn 100% các
nhu cầu của người dân. Theo luật bù trừ “được cái này thì mất cái kia”,
cho nên nếu chẳng may kết quả xảy ra không như ý thì cũng chẳng có gì
đáng
ngạc nhiên.
Các vị dân cử được bầu lên nhằm phục vụ quảng đại quần chúng, chứ không phải chỉ để lo o bế gà nhà, hay vuốt đuôi phe đảng. Họ hành động, quyết định dựa trên nhiều yếu tố: quyền lợi chung, đúng nguyên tắc, hợp luật pháp v.v.., Dù các vị dân cử lúc nào cũng muốn hài hòa, vui vẻ, và đáp ứng hết nguyện vọng của cử tri, hội đoàn, tổ chức, cộng đồng, tuy nhiên trong một số trường hợp đặc biệt, hay có sự tranh chấp, thì họ càng phải cẩn trọng và quyết định bằng lý trí hơn là bằng cảm tính. Vào cuối năm 2003, vì quyền lợi chung của quốc gia, Tổng Thống George W. Bush ban bố đạo luật giảm thuế nhập cảng thép (steel) đến từ ngoại quốc bất chấp sự phản đối dữ dội ngay bởi những đảng viên Cộng Hòa, và các công nhân, công ty đúc thép Hoa Kỳ. Có thể đối với gia đình, đảng phái, tôn giáo, cộng đồng, những vị dân cử có thể là con cháu, em út, đảng viên, đạo hữu, thành viên v.v…, tuy nhiên đối với chính quyền, xã hội, khi được bầu vào chức vụ dân cử (elected official) thì những vị dân cử được đối xử, tôn trọng chức vụ như là “Leader” hoặc “Honorable”. Có vậy họ mới cảm thấy phấn khởi, hãnh diện mà hành xử nhiệm vụ một cách đứng đắn và xứng đáng. Vào buổi sáng nhậm chức của Tổng Thống George W. Bush năm 2001, cựu Tổng Thống George Bush (cha) đã đến Tòa Bạch Ốc chúc mừng người con trai với câu chào: Mr. President ! Ngay buổi sáng vừa có kết quả thắng phiếu thống đốc California , cô con gái cưng của tài tử Arnold Schwarzenegger bưng ly cà phê vào phòng cha, và thưa: Mr.Elected Governor!
Ngô Kỷ và Ngoại Trưởng Alexander Haig thời TT. Ronald Reagan.
| |||||||||||||||||||
Trong
trò chơi dân chủ cũng có những cái giá phải trả. Quá khứ từng xảy ra
những vụ tống giam,
bỏ tù một số thống đốc, chính khách, dân cử vì họ đã lợi dụng chức
quyền để làm những điều sai quấy và gian trá. Nhân dân có quyền phản
đối, biểu tình, truất phế bất cứ chính khách nào, dân cử nào phạm vào
những lỗi lầm trầm trọng. Điển hình là ngày 7 tháng 10 năm 2003, cử tri
California đã truất phế (recall) Thống Đốc Gray Davis vì cho rằng ông ta
thiếu khả năng lãnh đạo.
Có hai đảng chính yếu Cộng Hòa, Dân Chủ thay phiên kiểm soát Quốc Hội Mỹ, do đó vị tổng thống Hoa Kỳ và Quốc Hội phải vì quyền lợi quốc gia mà hợp tác với nhau một cách linh động, cởi mở, dung hòa nhằm đạt cho được các giải pháp tốt đẹp, nếu không thì những đạo luật, lệnh bổ nhiệm, hay ngân sách bị dậm chân tại chỗ, gây trở ngại khủng hoảng cho cả nước Mỹ. Chuyện đụng chạm, mâu thuẫn xảy ra hằng ngày tại Hoa Thịnh Đốn.
Thượng
Nghị Sĩ John Kerry đảng Dân Chủ cấu kết với Thượng Nghị Sĩ John McCain
đảng Cộng Hòa chống đối mạnh mẽ Dự Luật Nhân Quyền Việt Nam H.R 2833.
Trong khi đó hai nữ Dân Biểu Loretta Sanchez Nam Cali và nữ Dân Biểu Zoe
Lofren Bắc Cali đảng Dân Chủ thì lại cộng tác với hai Dân Biểu Dana
Rohrabacher và Dân Biểu Ed Royce tại Little Saigon đảng Cộng Hòa ủng hộ
triệt để nhân quyền, tự do tôn giáo cho Việt Nam.
Cựu Tổng Thống Bush (cha) thì không chịu bang giao với Cộng Sản Việt Nam , trái lại đương kim Tổng Thống Bush (con) thì đưa chiến hạm USS Vandergrieft ghé bến Sài Gòn. Còn phúc trình của Ủy Ban Nhân Quyền Bộ Ngoại Giao thì lên án Cộng Sản Việt Nam vi phạm trầm trọng nhân quyền, thế mà Bộ Trưởng Quốc Phòng Donald H. Rumsfeld trải thảm đón tên đại tướng ác ôn Phạm Văn Trà đến Mỹ. Tổng Thống George W. Bush bổ nhiệm các vị Chánh Án, Bộ Trưởng, cũng như chủ trương cải tổ Quỹ Hưu Bổng An Sinh Xã Hội vì cho rằng lợi ích và cần thiết cho nhân dân, nhưng vẫn bị Quốc Hội phản đối và làm khó dễ v.v...Qua vài sự kiện nêu trên, chứng tỏ rằng trong sinh hoạt chính trị Mỹ dẫy đầy mâu thuẩn trớ trêu và không có gì tuyệt đối.
Trên thực tế, Mỹ chỉ
có hai đảng chính yếu là Cộng
Hòa và Dân Chủ, cho nên không có nhiều chọn lựa. Bất mãn, tự ái, giận
hờn, trách móc không giải quyết được vấn đề, mà nên cần có những thái độ
tích cực hơn. Chính trị là một vấn đề tế nhị và phức tạp vô cùng. Sân
khấu chính trị biến thái không ngừng, thiên hình vạn trạng, đôi khi thấy
vậy mà không phải vậy. Nếu không phải là chính trị gia "chuyên nghiệp",
hoặc không phải là chuyên gia của các vựa tư tưởng (think tank), thì
tốt hơn hết là nên tránh đưa những lời phân tích, bình luận có tính cách
quyết đoán, hàm hồ, thiển cận và thiên kiến.
Không
có một chọn lựa nào hoàn hảo và như ý trọn vẹn cả. Khi đồng ý ủng hộ
một ứng cử viên nào, một đảng phái nào, một dự luật nào tức là đã chấp
nhận một sự tương đối, tức là đi chọn cái thích hợp, có lợi cho ta nhiều
nhất, hay nói một cách bi quan là chọn cái nào ít hại nhất. Chọn người
chột
cũng khá hơn chọn kẻ mù. Cộng đồng Việt Nam trong hai kỳ bầu cử tổng
thống 2000 và 2004 đã ủng hộ ông Bush không phải vì ông Bush là người
toàn hảo hay đạo đức nhiều, cũng không phải vì ông Bush mạnh mẽ chống
Cộng Sản Việt Nam, tuy nhiên vì phải chọn lựa giữa ông Bush và ông Kerry
thì ai ai cũng phải công nhận là ông Bush “ít ác” hơn ông Kerry và “ít
thân” Cộng Sản Việt Nam hơn ông Kerry, thế thôi. Nếu có nhân vật thứ ba
nào khác khá hơn hai ông này, chắc chắn cộng đồng Việt Nam đã có một
quyết định khác.
Ngô Kỷ cùng đứng trên khán đài với Tổng Thống
George Bush và
Đệ Nhất Phu Nhân Barbara Bush năm
1991 tại Fountain Valley,
vùng Little Saigon, California. Đây là sự kiện đầu tiên trong lịch sử
Hoa
Kỳ khi Ngô Kỷ, một người Việt Nam tỵ nạn cộng sản được Tòa
Bạch
Ốc yêu cầu làm trưởng ban tổ chức buổi đón tiếp vị Tổng Thống
Hoa
Kỳ. Với 60 ngàn người tham dự từ 25 cộng đồng Á
Châu/Thái
Bình Dương là một thành công vô cùng mỹ mãn và kỷ lục. Việc tổ
chức đón tiếp vị nguyên thủ quốc gia Hoa Kỳ cần phải hiểu biết
chu đáo trong
vấn đề kỹ thuật, âm thanh, ánh sáng, sắp xếp chương
trình, và phải hội đủ khả năng trong mọi vấn đề giao tế với chính
phủ,
truyền thông, quần chúng, đặc biệt vấn đề an ninh, phải làm việc chặt
chẽ với White House
Advance Team, FBI, Secret Service, Police v.v..
|
No comments:
Post a Comment