30.4 - NỖI BUỒN BẤT TẬN
* ĐINH LÂM THANH *


Một nỗi buồn bất tận lại trở về mỗi năm với người dân Miền Nam, nhất là đối với những ai đã bỏ nước ra đi vì không chấp nhận chế độ cộng sản. Đến nay đã 37 năm, tưởng rằng vết thương lòng đã phai dần với thời gian, nhưng thực tế, nỗi đau cứ mãi chồng chất mỗi ngày mỗi sâu đậm hơn.

Vẫn biết rằng thời gian là liều thuốc hiệu nghiệm nhất, có thể giúp cho người ta quên đi những khổ đau thầm kín trong tâm hồn cũng như thể hiện ngoài thể xác, đồng thời thời gian cũng còn là động lực xóa dần những xung khắc và hận thù giữa con người với nhau. Như tất cả chúng ta đều biết, bản tính người Việt Nam thật hiền hòa và dễ dàng tha thứ…Nhưng tại sao đã 37 năm qua, nỗi buồn của ngày 30.4 vẫn còn đó ? Và tại sao thời gian không thể xóa đi những nỗi đau đã khắc sâu trong trí óc và quả tim của hàng chục triệu người Việt Nam ? Xin phép trả lời đơn giản rằng, vì các hình ảnh đau thương do chế độ cộng sản gây nên từ 37 năm qua đã không chấm dứt mà vẫn liên tục xảy ra càng ngày càng trầm trọng và càng tồi tệ hơn so với thời gian chúng vừa cướp nước vào cuối tháng Tư năm 1975.

Nỗi buồn của người Việt Tỵ Nạn cộng sản càng ngày càng gia tăng theo thời gian, xin vắn tắt nêu ra vài điểm chính qua hai giai đoạn :

A. Nỗi buồn kể từ ngày mất nước :

1- Vì quyền lợi, người bạn Đồng Minh đã bán đứng Việt Nam cho Tàu cộng và bật đèn xanh cho việt cộng xua quân xâm chiếm Việt Nam. Vừa đặt chân vào Miền Nam cộng sản Hà Nội đã vơ vét tài nguyên quốc gia và của cải dân chúng rồi ngày đêm vác vể Miền Bắc dưới danh từ giải phóng và thống nhất đất nước. Tập đoàn cộng phỉ Hà Nội không chừa bất cứ một thứ gì, từ những cái nhỏ nhặt như soong nồi chén bát, cái bàn chiếc ghế, quạt máy, tủ lạnh cho đến các bảo vật triều Nguyễn trong cung cấm, vàng bạc của ngân khố Quốc Gia Việt Nam…chúng đã xử dụng đủ các phương tiện vận chuyển để đưa về Bắc.

2- Tịch thu toàn bộ tài sản tư hữu của những người thuộc chế độ cũ (VNCH) và biến họ thành những đạo quân ăn mày…rồi xua lên núi, đẩy xuống biển, chiếm nhà lấy đất để phân phối cho bà con dòng họ đói rách từ Miền Bắc kéo vào, xem như chiến lợi phẩm của một bọn cướp đội tên giải phóng và thống nhất. Chưa hết, chúng chủ trương bần cùng hóa và bao tử hóa toàn bộ dân Miền Nam bằng chế độ hộ khẩu (nghĩa là dùng bao tử để ‘quản lý’con người), bằng hành động đánh tư bản và xảo thuật đổi tiền nhiều lần. Sau những thảm họa nầy, người dân Miền Nam, từ giàu xuống nghèo đều trắng tay như nhau, sắn khoai thay cơm cháo và trên người chỉ còn mảnh vải che thân…

3- Một cuộc trả thù vĩ đại với trên 1.000.000 quân-cán-chính thuộc chế độ cũ phải vào tù khổ sai trong các trại được mệnh danh là cải tạo (Encyclopedia of the Vietnam War). Thành phần ưu tú Miền Nam nầy bị cộng sản giam cầm tra tấn và ngược đãi, kết quả, 165.000 người đã chết trong các trại tù (Million of live changed forever with Saigon’s fall – Orange Country Register) vì bệnh tật và thiếu dinh dưỡng. Chỉ riêng với điều nầy, tập đoàn cộng sản đã vi phạm trầm trọng điều khoảng nhân đạo về việc giam cầm và cư xử đối với tù nhân chiến tranh. Hơn nữa, theo quy ước quốc tế, kẻ bại trận đã đầu hàng và ra trình diện (không phải bị bắt lúc đang giao tranh) thì không một lý do gì để cộng sản Hà Nội có thể kết tội và đày khổ sai từ 3 năm đến trên dưới 20 năm và cho đến nay vẫn còn nhiều người bị mất tích hay bị biệt giam tại một nơi nào đó.

4- Một cuộc vượi biên vĩ đại có một không hai trong lịch sử nhân loại. Hàng triệu người đã từ bỏ gia đình, cha mẹ, vợ con, bạn bè, mồ mả, xóm làng ra đi và để thoát bàn tay quỷ đỏ cộng sản. Họ đã chấp nhận với sóng gió, với đói khát, với biển cả và hải tặc để đánh đổi hai chữ tự do. Không thể nào có con số chính thức, vì những gia đình cũng như thân nhân của họ không bao giờ tiết lộ việc vượt biên bằng đường biển hay đường bộ, do đó con số tử vong trên biển cũng như những cuộc băng rừng vượt núi tìm đường qua Miên, Lào cũng như Thái Lan…chỉ nằm trong ước đoán là khoảng nửa triệu người đã bỏ mình trên biển cả và trong các chướng ngại núi rừng cũng như rơi vào tay công an bộ đội biên phòng. Vậy tổng cộng gần một triệu, gồm những người đã hy sinh vào giờ thứ 25, bỏ mình dưới lòng đại dương, chết trong các trại cải tạo hay mất tích trên vùng rừng núi…là hình ảnh đau buồn vô tận của ngày Quốc Hận…thì làm sao người dân Miền Nam cũng như những người Tỵ Nạn ở nước ngoài có thể quên được.     

Nhưng tội ác của tập đoàn cộng sản đã không ngưng ở chỗ nầy mà chúng vẫn còn gây ra nhiều thảm họa cho đất nước và dân tộc Việt Nam kể từ ngày chúng chiếm được Miền Nam cho đến nay, điển hình qua ba vấn đề quan trọng.

Thứ nhất : Nạn tham nhũng, cộng sản không bỏ sót bất cứ việc gì để thu vào túi tham không đáy của chúng, từ việc lấy nhà cửa, đất đai ruộng vườn của dân biến thành của riêng cho dòng họ bà con cũng như bán cho nước ngoài.

Thứ hai : Đem tổ quốc giang sơn dâng cho Tàu cộng là kẻ thù không đội trời chung của dân tộc Việt Nam. Cũng vì sự sống còn của đảng và để giữ vững địa vị của chúng, tập đoàn cộng sản đã cam tâm cúi đầu dâng đất nước và dân tộc Việt cho bọn Tàu đỏ, biến đất nước thân yêu của chúng ta thành một tiểu quốc của Tàu cộng.

Thứ ba : Tập đoàn việt gian cộng sản đã dồn tất cả khả năng để đánh phá người Việt nước ngoài trong chương trình yểm trợ cuộc tranh đấu chung của toàn dân trong nước. Dưới chiêu bài nghị quyết 36, cộng sản việt gian đã tung ra hàng trăm triệu mỹ kim để thành lập các cơ sở phá hoại, thuê mướn và trả tiền thưởng cho thành phần nằm vùng, có mồi, dính chàm và bọn trở cờ, hòa giải hòa hợp để luân phiên đánh phá cộng đồng trên các phương diện chính trị, ngoại giao, truyền thông, văn hóa, nghệ thuật cũng như tôn giáo, thương mãi và du lịch.   

B. Nỗi buồn của ngày hôm nay :

Như đã trình bày ở phần trên, việt gian cộng sản đã dùng tiền bạc để gài bẫy, mua chuộc và chỉ huy một số người Việt Quốc Gia gốc tỵ nạn nhằm đánh phá cộng đồng chúng ta trên các xứ tự do. Việc đánh phá của chúng xảy ra dưới nhiều hình thức nhưng nổi bật nhất là âm mưu triệt hạ Cờ Vàng Chính Nghĩa và làm lu mờ ngày Quốc Hận của Người Việt Quốc Gia. Đây là hai việc trọng đại mà việt gian cộng sản đã, đang và sẽ tận lực đánh phá qua bàn tay thành phần nằm vùng đang sinh hoạt lẫn lộn giữa chúng ta.

1- Cờ vàng Chính Nghĩa là linh hồn, là lý tưởng và là mục tiêu tranh đấu cho Tự Do, Nhân Quyền, Dân Chủ và No Cơm Ấm Áo cho người dân Việt đang sống dưới chế độ cộng sản. Cờ Vàng Chính Nghĩa là một trở ngại lớn cho việc nhuộm đỏ các cộng đồng, do đó tập đoàn cộng sản phải tìm mọi cách để triệt hạ cho bằng được. Nhưng chúng đã hoàn toàn thất bại. Các vùng đất tự do nơi có người Việt tỵ nạn định cư không còn thấy hình dáng cờ máu của chúng nữa. May ra chỉ còn treo được ở tại cơ quan ngoại giao, và có cơ hội, chúng và ra lệnh cho bọn nằm vùng treo lén ban đêm ở một vài nơi. Nhưng rồi chỉ vài giờ sau, cờ máu cũng bị ngưòi tỵ nạn hợp với chính quyền địa phương hạ xuống và thay vào đó bằng Cờ Vàng Chính Nghĩa.

2- 30.4 là ngày đại tang của dân tộc, nổi bật và đáng nghi nhớ nhất của những ai đã bỏ nước ra đi. Quốc hận chính là ngon đuốc cháy sáng nhằm thúc đẩy công cuộc tranh đấu cho Tự Do Dân Chủ và Nhân Quyền, là Ngọn Lửa hâm nóng tinh thần Quốc Gia để mọi người không thể quên những tang thương đau buồn mà chế độ Hà Nội đã gieo xuống trên Quê Hương và Dân Tộc Việt Nam kể từ ngày chúng xua quân tiến chiếm Miền Nam. Do đó những hình ảnh của ngày đại tang 30.4 không thể nào phai mờ được trong tâm khảm người Việt Tỵ Nan. Vậy ngày Quốc Hận là Ngày Quốc Hận chứ không thể mập mờ đổi thay đổi. Đây là âm mưu của tập đoàn việt gian cộng sản, chúng đã chỉ thị cho đám nằm vùng và những tên ham danh, tham tiền để thi hành các việc sau :

3- Đổi tên ngày Quốc Hận ra thành ngày Thuyền Nhân là một trò ma giáo chơi chữ của nhóm người nằm vùng. Quốc Hận là ngày tưởng niệm đau buồn vô tận của lịch sử người Miền Nam tự do cũng như người Việt Tỵ Nạn cộng sản. Còn ngày Thuyền Nhân là gì ? Chỉ là hình ảnh nhất thời để nhớ lại những kỷ niệm lúc bỏ nước ra đi. Nỗi Quốc Hận khác xa với hai chữ Thuyền Nhân một trời một vực, thì không thể nhập nhằng đánh tráo để lãng quên đi niềm đau của những người mất nước. Nếu cộng đồng người Việt Tỵ Nạn không cương quyết đập tan âm mưu nầy thì một ngày gần đây, thành phần nằm vùng lại ra đưa lời kêu gọi đổi tên một cách lộ liểu và rầm rộ hơn nữa. Lúc đó bọn đón gió cò mồi, kẻ tung người hứng và hùa nhau áp đảo trên các diễn đàn ngôn luận cũng như các cơ quan truyền thông. Chúng sẽ lì lợm lấn át tiếng nói của những người Quốc Gia quyết tâm chống cộng và bảo vệ đến cùng ý nghĩa của ngày Quốc Hận. 

4- Thành phần nằm vùng thường chọn thời điểm cuối tháng Tư để tổ chức ca hát, ăn chơi nhảy nhót dưới các chủ đề vinh danh, nhớ ơn, mừng chiến thắng để ca tụng già Hồ, các tay cộng sản và thành phần văn-nghệ-sĩ nằm vùng (như Trịnh Công Sơn, Phạm Duy…). Trường hợp năm nay (2012) nhiều đêm dạ vũ văn nghệ diễn đúng vào các ngày 29, 30, tháng 4 và 01 tháng 5 tại Châu-Âu nhằm đánh vào Người Việt Tự Do ở  NaUy, Pháp và Đức. Mục đích của cộng sản là dùng thành phần năm vùng đánh thẳng vào ngày Quốc Hận với hai mục đích : Trực diện thách thức khối người Việt Tỵ Nạn và đánh phá định kỳ vào dịp tưởng niệm đau buồn này 30.4 mỗi năm. Mục đích cuối cùng của cộng sản là chúng muốn xóa bỏ ngày Quốc Hận.      

Tóm lại, các sinh hoạt cộng đồng của người Việt Tự Do trên thế giới trong 37 năm qua đã thực hiện tốt hầu hết trên các lãnh vực. Tuy nhiên việc duy trì tinh thần tranh đấu của người Việt Tự Do, cần thiết và quan trọng hơn tất cả, là phải bảo vệ Cờ Vàng Chính Nghĩa Quốc Gia và giữ vững tinh thần Ngày Quốc Hận 30.4. Nếu hai vấn đề hệ trọng nầy bị lơ là xao lãng thì một  ngày rất gần các cộng đồng người Việt Tỵ Nạn trên những vùng tự do sẽ bị nhuộm thành màu đỏ.

Để kết thức bài viết, xin ghi lại nguyên văn câu đối thoại mà tôi đã nghe một vài  người thốt ra trong những lần gặp mặt : ‘Nhờ Hà Nội vào giải phóng, chúng tôi mới có cơ hội được ra nước ngoài…và cũng nhờ cộng sản mà ngày nay chúng tôi mới có xe hơi đẹp để đi, có nhà hai ba từng lầu để ở. Nếu không, thì giờ nầy gia đình tôi vẫn đạp xe ba gác, vẫn bán chạp phô hoặc chui rúc trong các chợ trời, chợ chạy’ ! Thật đau buồn trước những lời vàng ngọc của những bị thịt ‘ba tàu chợ lớn’ và thành phần ‘chợ trời vượt biên’. Nhưng đối với thành phần nầy, chúng chưa phải là động lực chính làm cho chúng ta quá đau trong các sinh hoạt cộng đồng, mà nỗi buồn sâu đậm hơn của người tỵ nạn ngày nay chính là một số người trước kia, đã một thời khoác chiếc áo trận, phục vụ dưới màu cờ chính nghĩa Quốc Gia và đã chấp nhận đánh đổi mạng sống vượt biên đi tìm tự do, nhưng ngày nay chạy theo nhu cầu vật chất của kẻ thù để quay trở lại đánh phá những người tranh đấu chống cộng sản.  

Đó là lý do tại sao nỗi buồn của người tỵ nạn đến nay vẫn chưa dứt, mà trái lại, càng ngày càng tăng thêm. Đó phải chăng là vì hành động của các thành phần dòi bọ trên đây đang có mặt đầy dẫy trong cộng đồng của chúng ta !

Đinh Lâm Thanh
Paris, 29.4.2012

* Đề tài đã được trình bày trên hệ thống Paltalk qua diễn đàn ‘Cờ Vàng Quốc Gia’ lúc 10.00 AM (Cali) 12.00 BM (Texas) 2.00 PM (NewYork) 19.00 Giờ (Paris-Châu Âu) ngày Chủ Nhật 29.4.2012, 01,00 giờ sáng thứ Hai 30.4.2012 (Sàigòn-VN) và 4,00 AM (giờ Sydney Châu-Úc)

* Nguồn : Hội Văn Hóa Người Việt Tự Do  -  http://www.hvhnvtd.com
__._,_.___
RECENT ACTIVITY: