Wednesday, February 15, 2012

Robert Kagan: Why the World Needs America

Foreign-policy pundits increasingly argue that democracy and free markets could thrive without U.S. predominance. If this sounds too good to be true, writes Robert Kagan, that’s because it is.

america4 Robert Kagan: Why the World Needs America
International orderis not an evolution; it is an imposition. It will last only as long as those who favor it retain the will and capacity to defend it.
History shows that world orders, including our own, are transient. They rise and fall, and the institutions they erect, the beliefs and “norms” that guide them, the economic systems they support—they rise and fall, too. The downfall of the Roman Empire brought an end not just to Roman rule but to Roman government and law and to an entire economic system stretching from Northern Europe to North Africa. Culture, the arts, even progress in science and technology, were set back for centuries.
Modern history has followed a similar pattern. After the Napoleonic Wars of the early 19th century, British control of the seas and the balance of great powers on the European continent provided relative security and stability. Prosperity grew, personal freedoms expanded, and the world was knit more closely together by revolutions in commerce and communication.
With the outbreak of World War I, the age of settled peace and advancing liberalism—of European civilization approaching its pinnacle—collapsed into an age of hyper-nationalism, despotism and economic calamity. The once-promising spread of democracy and liberalism halted and then reversed course, leaving a handful of outnumbered and besieged democracies living nervously in the shadow of fascist and totalitarian neighbors. The collapse of the British and European orders in the 20th century did not produce a new dark age—though if Nazi Germany and imperial Japan had prevailed, it might have—but the horrific conflict that it produced was, in its own way, just as devastating.
Would the end of the present American-dominated order have less dire consequences? A surprising number of American intellectuals, politicians and policy makers greet the prospect with equanimity. There is a general sense that the end of the era of American pre-eminence, if and when it comes, need not mean the end of the present international order, with its widespread freedom, unprecedented global prosperity (even amid the current economic crisis) and absence of war among the great powers.
america1 Robert Kagan: Why the World Needs America
The Nimitz-class aircraft carrier USS John C. Stennis transits the Pacific Ocean
American power may diminish, the political scientist G. John Ikenberry argues, but “the underlying foundations of the liberal international order will survive and thrive.” The commentator Fareed Zakaria believes that even as the balance shifts against the U.S., rising powers like China “will continue to live within the framework of the current international system.” And there are elements across the political spectrum—Republicans who call for retrenchment, Democrats who put their faith in international law and institutions—who don’t imagine that a “post-American world” would look very different from the American world.
If all of this sounds too good to be true, it is. The present world order was largely shaped by American power and reflects American interests and preferences. If the balance of power shifts in the direction of other nations, the world order will change to suit their interests and preferences. Nor can we assume that all the great powers in a post-American world would agree on the benefits of preserving the present order, or have the capacity to preserve it, even if they wanted to.
Take the issue of democracy. For several decades, the balance of power in the world has favored democratic governments. In a genuinely post-American world, the balance would shift toward the great-power autocracies. Both Beijing and Moscow already protect dictators like Syria’s Bashar al-Assad. If they gain greater relative influence in the future, we will see fewer democratic transitions and more autocrats hanging on to power. The balance in a new, multipolar world might be more favorable to democracy if some of the rising democracies—Brazil, India, Turkey, South Africa—picked up the slack from a declining U.S. Yet not all of them have the desire or the capacity to do it.
What about the economic order of free markets and free trade? People assume that China and other rising powers that have benefited so much from the present system would have a stake in preserving it. They wouldn’t kill the goose that lays the golden eggs.
Unfortunately, they might not be able to help themselves. The creation and survival of a liberal economic order has depended, historically, on great powers that are both willing and able to support open trade and free markets, often with naval power. If a declining America is unable to maintain its long-standing hegemony on the high seas, would other nations take on the burdens and the expense of sustaining navies to fill in the gaps?
America Robert Kagan: Why the World Needs America
If the U.S. is unable to maintain its hegemony on the high seas, would other nations fill in the gaps? On board the USS Germantown in the South China Sea, Tuesday.
Even if they did, would this produce an open global commons—or rising tension? China and India are building bigger navies, but the result so far has been greater competition, not greater security. As Mohan Malik has noted in this newspaper, their “maritime rivalry could spill into the open in a decade or two,” when India deploys an aircraft carrier in the Pacific Ocean and China deploys one in the Indian Ocean. The move from American-dominated oceans to collective policing by several great powers could be a recipe for competition and conflict rather than for a liberal economic order.
And do the Chinese really value an open economic system? The Chinese economy soon may become the largest in the world, but it will be far from the richest. Its size is a product of the country’s enormous population, but in per capita terms, China remains relatively poor. The U.S., Germany and Japan have a per capita GDP of over $40,000. China’s is a little over $4,000, putting it at the same level as Angola, Algeria and Belize. Even if optimistic forecasts are correct, China’s per capita GDP by 2030 would still only be half that of the U.S., putting it roughly where Slovenia and Greece are today.
As Arvind Subramanian and other economists have pointed out, this will make for a historically unique situation. In the past, the largest and most dominant economies in the world have also been the richest. Nations whose peoples are such obvious winners in a relatively unfettered economic system have less temptation to pursue protectionist measures and have more of an incentive to keep the system open.
China’s leaders, presiding over a poorer and still developing country, may prove less willing to open their economy. They have already begun closing some sectors to foreign competition and are likely to close others in the future. Even optimists like Mr. Subramanian believe that the liberal economic order will require “some insurance” against a scenario in which “China exercises its dominance by either reversing its previous policies or failing to open areas of the economy that are now highly protected.”
American economic dominance has been welcomed by much of the world because, like the mobster Hyman Roth in “The Godfather,” the U.S. has always made money for its partners. Chinese economic dominance may get a different reception.
Another problem is that China’s form of capitalism is heavily dominated by the state, with the ultimate goal of preserving the rule of the Communist Party. Unlike the eras of British and American pre-eminence, when the leading economic powers were dominated largely by private individuals or companies, China’s system is more like the mercantilist arrangements of previous centuries. The government amasses wealth in order to secure its continued rule and to pay for armies and navies to compete with other great powers.
Although the Chinese have been beneficiaries of an open international economic order, they could end up undermining it simply because, as an autocratic society, their priority is to preserve the state’s control of wealth and the power that it brings. They might kill the goose that lays the golden eggs because they can’t figure out how to keep both it and themselves alive.
Finally, what about the long peace that has held among the great powers for the better part of six decades? Would it survive in a post-American world?
america3 Robert Kagan: Why the World Needs America
Increasing tension and competition saw its climax in World War I (U.S. troops in France, 1918, pictured here).
Most commentators who welcome this scenario imagine that American predominance would be replaced by some kind of multipolar harmony. But multipolar systems have historically been neither particularly stable nor particularly peaceful. Rough parity among powerful nations is a source of uncertainty that leads to miscalculation. Conflicts erupt as a result of fluctuations in the delicate power equation.
War among the great powers was a common, if not constant, occurrence in the long periods of multipolarity from the 16th to the 18th centuries, culminating in the series of enormously destructive Europe-wide wars that followed the French Revolution and ended with Napoleon’s defeat in 1815.
The 19th century was notable for two stretches of great-power peace of roughly four decades each, punctuated by major conflicts. The Crimean War (1853-1856) was a mini-world war involving well over a million Russian, French, British and Turkish troops, as well as forces from nine other nations; it produced almost a half-million dead combatants and many more wounded. In the Franco-Prussian War (1870-1871), the two nations together fielded close to two million troops, of whom nearly a half-million were killed or wounded.
america2 Robert Kagan: Why the World Needs America
Multipolar systems have historically been neither particularly stable nor particularly peaceful. Nearly a halfmillion combatants died in the Crimean War (depicted in "The Taking of Malakoff" by Horace Vernet, pictured here.)
The peace that followed these conflicts was characterized by increasing tension and competition, numerous war scares and massive increases in armaments on both land and sea. Its climax was World War I, the most destructive and deadly conflict that mankind had known up to that point. As the political scientist Robert W. Tucker has observed, “Such stability and moderation as the balance brought rested ultimately on the threat or use of force. War remained the essential means for maintaining the balance of power.”
There is little reason to believe that a return to multipolarity in the 21st century would bring greater peace and stability than it has in the past. The era of American predominance has shown that there is no better recipe for great-power peace than certainty about who holds the upper hand.
President Bill Clinton left office believing that the key task for America was to “create the world we would like to live in when we are no longer the world’s only superpower,” to prepare for “a time when we would have to share the stage.” It is an eminently sensible-sounding proposal. But can it be done? For particularly in matters of security, the rules and institutions of international order rarely survive the decline of the nations that erected them. They are like scaffolding around a building: They don’t hold the building up; the building holds them up.
Many foreign-policy experts see the present international order as the inevitable result of human progress, a combination of advancing science and technology, an increasingly global economy, strengthening international institutions, evolving “norms” of international behavior and the gradual but inevitable triumph of liberal democracy over other forms of government—forces of change that transcend the actions of men and nations.
Americans certainly like to believe that our preferred order survives because it is right and just—not only for us but for everyone. We assume that the triumph of democracy is the triumph of a better idea, and the victory of market capitalism is the victory of a better system, and that both are irreversible. That is why Francis Fukuyama’s thesis about “the end of history” was so attractive at the end of the Cold War and retains its appeal even now, after it has been discredited by events. The idea of inevitable evolution means that there is no requirement to impose a decent order. It will merely happen.
But international order is not an evolution; it is an imposition. It is the domination of one vision over others—in America’s case, the domination of free-market and democratic principles, together with an international system that supports them. The present order will last only as long as those who favor it and benefit from it retain the will and capacity to defend it.
There was nothing inevitable about the world that was created after World War II. No divine providence or unfolding Hegelian dialectic required the triumph of democracy and capitalism, and there is no guarantee that their success will outlast the powerful nations that have fought for them. Democratic progress and liberal economics have been and can be reversed and undone. The ancient democracies of Greece and the republics of Rome and Venice all fell to more powerful forces or through their own failings. The evolving liberal economic order of Europe collapsed in the 1920s and 1930s. The better idea doesn’t have to win just because it is a better idea. It requires great powers to champion it.
If and when American power declines, the institutions and norms that American power has supported will decline, too. Or more likely, if history is a guide, they may collapse altogether as we make a transition to another kind of world order, or to disorder. We may discover then that the U.S. was essential to keeping the present world order together and that the alternative to American power was not peace and harmony but chaos and catastrophe—which is what the world looked like right before the American order came into being.
—Mr. Kagan is a senior fellow in foreign policy at the Brookings Institution. Adapted from “The World America Made,” published by Alfred A. Knopf. Copyright © 2012 by Robert Kagan.
Source WSJ
Related posts:
  1. With America as a Pacific power, China is not the all-powerful dragon
  2. How China Can Beat America
  3. The World needs American Leadership
  4. WSJ: China’s Threat to World Order
  5. How America turned tragedy into triumph 10 years after 9/11
This entry was posted in American Exceptionalism, History, International, Military, Role model. Bookmark the permalink.

Leave a Reply 

 

=================================

Tại sao thế giới  cần Mỹ ?

Chuyên gia chính sách đối ngoại ngày càng cho rằng dân chủ và thị trường tự do có thể phát triển mạnh mà không có ưu thế của Mỹ. Nếu điều này nghe có vẻ quá tốt là đúng, viết Robert Kagan, đó là bởi vì nó là.america4 Robert Kagan: Tại sao thế giới nhu cầu Mỹ
Quốc tế orderis không phải là một sự tiến hóa, nó là một sự áp đặt. Nó sẽ kéo dài chỉ như là miễn là những người ủng hộ giữ lại ý chí và năng lực để bảo vệ nó.
Lịch sử cho thấy rằng đơn đặt hàng thế giới, bao gồm cả của riêng của chúng tôi, là thoáng qua. Họ tăng và giảm, và các tổ chức họ dựng lên, niềm tin và "định mức" hướng dẫn họ, các hệ thống kinh tế họ hỗ trợ họ tăng và giảm, quá. Sự sụp đổ của Đế chế La Mã đã mang lại một kết thúc không chỉ là luật pháp La Mã, nhưng chính phủ và pháp luật La Mã và một hệ thống kinh tế toàn bộ trải dài từ Bắc Âu đến Bắc Phi. Văn hóa, nghệ thuật, thậm chí tiến bộ trong khoa học và công nghệ, đã được thiết lập trở lại trong nhiều thế kỷ.
Lịch sử hiện đại đã theo đuổi một mô hình tương tự. Sau khi chiến tranh Napoleon đầu thế kỷ 19, Anh kiểm soát của các vùng biển và sự cân bằng của các cường quốc trên lục địa châu Âu cung cấp an ninh và sự ổn định tương đối. Sự thịnh vượng phát triển, mở rộng quyền tự do cá nhân, và thế gian đã đan chặt chẽ hơn với nhau bởi các cuộc cách mạng trong thương mại và truyền thông.
Với sự bùng nổ của Thế chiến I, tuổi của hòa bình ổn định và thúc đẩy chủ nghĩa tự do, của nền văn minh châu Âu tiếp cận đỉnh cao sụp đổ vào một thời đại của siêu dân tộc chế độ chuyên quyền, và thảm họa kinh tế. Sự lây lan một lần đầy hứa hẹn của dân chủ và chủ nghĩa tự do tạm dừng và sau đó đảo ngược khóa học, để lại một số ít các nền dân chủ đông hơn và bị bao vây sống lo lắng trong cái bóng của người hàng xóm phát xít và độc tài toàn trị. Sự sụp đổ của các đơn đặt hàng Anh và châu Âu trong thế kỷ 20 đã không sản xuất một tối mới tuổi mặc dù nếu phát xít Đức và đế quốc Nhật Bản đã chiếm ưu thế, nó có thể có nhưng cuộc xung đột khủng khiếp mà nó tạo ra là, theo cách riêng của nó, cũng giống như tàn phá.
Cuối để Mỹ thống trị hiện nay sẽ có hậu quả ít nghiêm trọng? Một số lượng đáng ngạc nhiên của trí thức Mỹ, các chính trị gia và các nhà hoạch định chính sách chào đón khách hàng tiềm năng với sự thanh thản. Có một cảm giác chung rằng sự kết thúc của thời đại ưu việt trước Mỹ, nếu và khi nó đến, không có nghĩa là kết thúc của trật tự quốc tế hiện nay, với sự tự do rộng rãi của nó, sự thịnh vượng toàn cầu chưa từng có (ngay cả trong bối cảnh cuộc khủng hoảng kinh tế hiện nay) và sự vắng mặt của chiến tranh giữa các cường quốc lớn.america1 Robert Kagan: Tại sao thế giới nhu cầu Mỹ
Nimitz-class tàu sân bay USS John C. Stennis đi qua Thái Bình Dương
Mỹ quyền lực có thể làm giảm bớt, các nhà khoa học chính trị G. John Ikenberry lập luận, nhưng "các nền tảng cơ bản của trật tự quốc tế tự do sẽ tồn tại và phát triển." Các bình luận viên Fareed Zakaria tin rằng ngay cả khi số dư thay đổi so với Mỹ, cường quốc đang lên như Trung Quốc " sẽ tiếp tục sống trong khuôn khổ của hệ thống quốc tế hiện nay. "Và có những yếu tố trên khắp phổ chính trị đảng Cộng hòa đã gọi cho thôi việc, đảng Dân chủ đã đặt niềm tin vào luật pháp quốc tế và các tổ chức người không tưởng tượng rằng một" bài Mỹ trên thế giới "sẽ trông rất khác nhau từ thế giới của Mỹ.
Nếu tất cả những điều này nghe có vẻ quá tốt là đúng, nó là. Trật tự thế giới hiện nay phần lớn đã được định hình bởi sức mạnh của Mỹ và phản ánh lợi ích của Mỹ và sở thích. Nếu thay đổi cán cân quyền lực trong chỉ đạo của các quốc gia khác, trật tự thế giới sẽ thay đổi để phù hợp với sở thích và sở thích của họ. Cũng không phải chúng ta có thể giả định rằng tất cả các cường quốc trong một thế giới hậu Mỹ sẽ đồng ý về lợi ích của việc giữ gìn trật tự hiện tại, hoặc có khả năng để bảo vệ nó, ngay cả nếu họ muốn.
Hãy vấn đề của dân chủ. Trong nhiều thập kỷ, sự cân bằng quyền lực trên thế giới đã ủng hộ chính phủ dân chủ. Trong một thế giới thực sự sau Mỹ, sự cân bằng sẽ chuyển dịch theo hướng chế độ chuyên quyền lớn năng lượng. Cả Bắc Kinh và Moscow đã bảo vệ những kẻ độc tài như Bashar al-Assad của Syria. Nếu họ có được ảnh hưởng tương đối lớn hơn trong tương lai, chúng ta sẽ thấy ít hơn quá trình chuyển đổi dân chủ và độc tài treo trên quyền lực. Sự cân bằng trong một thế giới đa cực mới, có thể là thuận lợi hơn cho dân chủ nếu một số gia tăng nền dân chủ, Brazil, Ấn Độ, Thổ Nhĩ Kỳ, Nam Phi đã slack từ Mỹ giảm Tuy nhiên, không phải tất cả trong số họ có mong muốn hay khả năng để làm điều đó.
Về trật tự kinh tế thị trường tự do và thương mại tự do? Mọi người cho rằng Trung Quốc và các cường quốc khác đã được hưởng lợi nhiều từ hệ thống hiện nay sẽ có cổ phần trong việc giữ gìn nó. Họ sẽ không giết chết con ngỗng đẻ trứng vàng.
Thật không may, họ có thể không thể tự giúp mình. Việc tạo ra và tồn tại của một trật tự kinh tế tự do đã phụ thuộc, lịch sử, quyền hạn tuyệt vời mà cả hai sẵn sàng và có thể để hỗ trợ thương mại mở và thị trường tự do, thường với sức mạnh hải quân. Nếu một nước Mỹ suy giảm là không thể duy trì quyền bá chủ lâu dài của nó trên các đại dương, các quốc gia khác sẽ có được những gánh nặng và chi phí duy trì lực lượng hải quân để lấp đầy khoảng trống?Mỹ Robert Kagan: Tại sao thế giới nhu cầu Mỹ
Nếu Mỹ không thể duy trì quyền bá chủ trên các đại dương, các quốc gia khác sẽ lấp đầy khoảng trống? Trên tàu USS Germantown trong Biển Nam Trung Hoa (Biển Đông), thứ ba.
Ngay cả nếu họ đã làm, điều này sẽ tạo ra sự căng thẳng mở toàn cầu commons hay tăng? Trung Quốc và Ấn Độ đang xây dựng lực lượng hải quân lớn hơn, nhưng kết quả đến nay đã được đối thủ cạnh tranh lớn hơn, không lớn an ninh. Như Mohan Malik đã ghi nhận trong tờ báo này, "sự cạnh tranh hàng hải có thể tràn vào mở trong một hoặc hai thập kỷ, khi Ấn Độ triển khai một tàu sân bay ở Thái Bình Dương và Trung Quốc triển khai ở Ấn Độ Dương. Việc chuyển từ đại dương Mỹ thống trị chính sách tập thể quyền hạn một số lớn có thể là một công thức cho cạnh tranh và xung đột hơn là cho một trật tự kinh tế tự do.
Và làm các việc Trung Quốc thực sự đánh giá một hệ thống kinh tế mở? Các nền kinh tế Trung Quốc có thể sớm trở thành lớn nhất trên thế giới, nhưng nó sẽ là xa những người giàu nhất. Kích thước của nó là một sản phẩm của dân số khổng lồ của đất nước, nhưng trong điều kiện bình quân đầu người, Trung Quốc vẫn còn tương đối nghèo. Mỹ, Đức và Nhật Bản có GDP bình quân đầu người của hơn $ 40.000. Trung Quốc là một ít hơn $ 4.000, đặt nó ở cùng cấp như Angola, Algeria và Belize. Ngay cả khi dự báo lạc quan là chính xác, Trung Quốc GDP đầu người của năm 2030 sẽ vẫn chỉ là một nửa của Mỹ, đưa nó gần nơi Slovenia và Hy Lạp ngày nay.
Arvind Subramanian và các nhà kinh tế khác đã chỉ ra, điều này sẽ làm cho một tình huống lịch sử độc đáo. Trong quá khứ, các nền kinh tế lớn nhất và ảnh hưởng lớn nhất trên thế giới cũng đã được những người giàu nhất. Các quốc gia có dân tộc là người chiến thắng rõ ràng trong một hệ thống kinh tế tương đối không bị trói buộc có ít cám dỗ để theo đuổi các biện pháp bảo hộ và có một khuyến khích để giữ cho hệ thống mở.
Các nhà lãnh đạo Trung Quốc, chủ trì một quốc gia nghèo hơn và vẫn đang phát triển, có thể chứng minh ít sẵn sàng mở cửa nền kinh tế của họ. Họ đã bắt đầu đóng cửa một số lĩnh vực cạnh tranh nước ngoài và có khả năng đóng cửa những người khác trong tương lai. Ngay cả người lạc quan như ông Subramanian tin rằng trật tự tự do kinh tế sẽ đòi hỏi "một số bảo hiểm" chống lại một kịch bản mà trong đó "Trung Quốc thực hiện sự thống trị của nó bằng cách đảo ngược chính sách trước đây của mình hay không để mở các khu vực của nền kinh tế được bảo hộ cao."
Sự thống trị kinh tế Mỹ đã được chào đón bởi nhiều trên thế giới bởi vì, như tên cướp Hyman Roth trong "The Godfather", Mỹ đã luôn luôn làm ra tiền cho các đối tác của nó. Trung Quốc thống trị kinh tế có thể có được một nhận khác nhau.
Một vấn đề nữa là hình thức của chủ nghĩa tư bản của Trung Quốc được rất nhiều chi phối của nhà nước, với mục tiêu cuối cùng của việc bảo tồn sự cai trị của Đảng Cộng sản. Không giống như thời kỳ ưu việt của Anh và Mỹ, khi các cường quốc kinh tế hàng đầu đã được chi phối phần lớn bởi các cá nhân hoặc công ty tư nhân, hệ thống của Trung Quốc giống như việc sắp xếp trọng thương của thế kỷ trước. Chính phủ amasses sự giàu có để đảm bảo nguyên tắc liên tục và phải trả tiền cho quân đội và hải quân để cạnh tranh với các cường quốc khác.
Mặc dù Trung Quốc đã được hưởng lợi của một trật tự kinh tế quốc tế mở, họ có thể sẽ phá hoại nó chỉ đơn giản bởi vì, như là một xã hội độc đoán, ưu tiên của họ là để bảo vệ sự kiểm soát của nhà nước của cải và quyền lực mà nó mang lại. Họ có thể giết chết con ngỗng đẻ trứng vàng bởi vì họ không thể tìm ra cách để giữ cho cả nó và mình còn sống.
Cuối cùng, những gì về hòa bình lâu dài đã được tổ chức giữa các cường quốc lớn cho phần tốt hơn sáu thập kỷ qua? Nó sẽ tồn tại trong một thế giới hậu-Mỹ?america3 Robert Kagan: Tại sao thế giới nhu cầu Mỹ
Gia tăng căng thẳng và cạnh tranh đã nhìn thấy đỉnh cao của nó trong chiến tranh thế giới thứ I (quân đội Mỹ ở Pháp, năm 1918, ảnh ở đây).
Hầu hết các nhà bình luận chào đón này kịch bản tưởng tượng rằng ưu thế của Mỹ sẽ được thay thế bằng một số loại hài hòa đa. Tuy nhiên, các hệ thống đa cực có lịch sử không đặc biệt ổn định và cũng không đặc biệt là hòa bình. Thô tính chẵn lẻ giữa các quốc gia mạnh mẽ là một nguồn của sự không chắc chắn dẫn đến tính toán sai lầm. Xung đột nổ ra như là kết quả của sự biến động trong phương trình quyền lực tinh tế.
Chiến tranh giữa các cường quốc là 1, thông thường nếu không liên tục, xảy ra trong các thời kỳ dài của đa cực từ các 16 thế kỷ 18, mà đỉnh cao trong chuỗi vô cùng tàn phá Châu Âu-rộng cuộc chiến tranh mà theo sau cuộc Cách mạng Pháp và kết thúc với thất bại của Napoleon trong 1815.
Thế kỷ 19 là đáng chú ý cho hai trải dài của hòa bình năng lượng tuyệt vời của khoảng bốn thập kỷ, được nhấn mạnh bởi các cuộc xung đột lớn. Chiến tranh Crimean (1853-1856) là một cuộc chiến tranh thế giới mini-liên quan đến cũng hơn một triệu người Nga, Pháp, quân đội Anh và Thổ Nhĩ Kỳ, cũng như các lực lượng từ chín quốc gia khác, sản xuất gần một nửa triệu chiến sĩ đã chết và bị thương nhiều . Trong cuộc chiến tranh Pháp-Phổ (1870-1871), hai quốc gia cùng Trường gần hai triệu quân, trong đó gần một nửa triệu người đã bị giết hoặc bị thương.america2 Robert Kagan: Tại sao thế giới nhu cầu Mỹ
Hệ thống đa cực có lịch sử không đặc biệt ổn định và cũng không đặc biệt là hòa bình. Gần một chiến halfmillion chết trong cuộc chiến tranh Crimean (mô tả trong "Taking Malakoff" của Horace Vernet, hình ở đây.)
Hòa bình sau các cuộc xung đột đã được đặc trưng bởi sự căng thẳng ngày càng tăng và cạnh tranh, rất nhiều sự sợ hãi chiến tranh và sự gia tăng khổng lồ trong vũ khí trên cả hai vùng đất và biển. Đỉnh cao của nó là chiến tranh thế giới thứ I, cuộc xung đột tàn phá và chết người mà nhân loại đã biết đến thời điểm đó. Như nhà khoa học chính trị Robert W. Tucker đã quan sát thấy, "sự ổn định như vậy và điều độ như cân bằng mang lại nghỉ ngơi cuối cùng về mối đe dọa hoặc sử dụng vũ lực. Chiến tranh vẫn là phương tiện thiết yếu để duy trì sự cân bằng quyền lực ".
Có rất ít lý do để tin rằng một trở lại đa cực trong thế kỷ 21 sẽ mang lại hòa bình và ổn định hơn so với nó đã có trong quá khứ. Thời đại của ưu thế của Mỹ đã chỉ ra rằng không có công thức tốt hơn cho quyền lực hòa bình lớn hơn chắc chắn về những người giữ tay trên.
Tổng thống Bill Clinton để lại văn phòng tin rằng các nhiệm vụ quan trọng cho nước Mỹ là để "tạo ra thế giới chúng ta sẽ muốn sống trong khi chúng tôi là không còn siêu cường duy nhất trên thế giới," để chuẩn bị "một thời điểm khi chúng ta sẽ phải chia sẻ sân khấu. "Đây là một đề nghị nghe có vẻ xuất sắc hợp lý. Nhưng nó có thể được thực hiện? Đặc biệt trong các vấn đề bảo mật, các quy tắc và thể chế của trật tự quốc tế hiếm khi tồn tại sự suy giảm của các quốc gia đã xây dựng chúng. Họ giống như những giàn giáo xung quanh một tòa nhà: Họ không tổ chức xây dựng, tòa nhà nắm giữ chúng.
Nhiều chuyên gia chính sách đối ngoại thấy thứ tự quốc tế hiện nay là kết quả không thể tránh khỏi của sự tiến bộ của con người, một sự kết hợp của tiến bộ khoa học và công nghệ, một nền kinh tế ngày càng toàn cầu, tăng cường thể chế quốc tế, phát triển "chỉ tiêu" hành vi quốc tế và chiến thắng của tự do dần dần nhưng không thể tránh khỏi dân chủ qua các hình thức khác của chính phủ, lực lượng thay đổi vượt qua các hành động của nam giới và các quốc gia.
Người Mỹ chắc chắn để tin rằng thứ tự ưu tiên của chúng tôi tồn tại bởi vì nó là đúng và vừa không chỉ cho chúng ta nhưng đối với tất cả mọi người. Chúng tôi cho rằng chiến thắng của dân chủ là sự chiến thắng của một ý tưởng tốt hơn, và chiến thắng của chủ nghĩa tư bản thị trường là chiến thắng của một hệ thống tốt hơn, và rằng cả hai đều không thể đảo ngược. Đó là lý do tại sao Francis Fukuyama của luận án về "kết thúc của lịch sử" rất hấp dẫn ở cuối của Chiến tranh Lạnh và giữ lại hấp dẫn của nó ngay cả bây giờ, sau khi nó đã bị mất uy tín bởi các sự kiện. Ý tưởng của sự tiến hóa không thể tránh khỏi có nghĩa là không có yêu cầu áp đặt một trật tự khá. Nó chỉ đơn thuần là sẽ xảy ra.
Nhưng trật tự quốc tế không phải là một sự tiến hóa, nó là một sự áp đặt. Nó là sự thống trị của một tầm nhìn hơn những người khác, trong trường hợp của Mỹ, sự thống trị của nguyên tắc thị trường tự do và dân chủ, cùng với một hệ thống quốc tế hỗ trợ chúng. Thứ tự hiện nay sẽ kéo dài chỉ miễn là những người ủng hộ và hưởng lợi từ nó vẫn giữ ý chí và năng lực để bảo vệ nó.
Có gì không thể tránh khỏi về thế giới được tạo ra sau khi chiến tranh thế giới thứ II. Không có Thiên Chúa quan phòng hoặc mở ra biện chứng của Hegel yêu cầu chiến thắng của dân chủ và chủ nghĩa tư bản, và không có bảo đảm thành công của họ sẽ tồn tại lâu hơn các quốc gia hùng mạnh đã chiến đấu cho họ. Dân chủ tiến bộ và kinh tế tự do đã, đang và có thể được đảo ngược và hoàn tác. Các nền dân chủ cổ đại của Hy Lạp và các nước cộng hòa của Rome và Venice giảm lực lượng mạnh hơn hoặc thông qua những thất bại của mình. Các phát triển kinh tế để tự do của châu Âu bị sụp đổ trong năm 1920 và 1930. Các ý tưởng tốt hơn không phải để giành chiến thắng chỉ vì nó là một ý tưởng tốt hơn. Nó đòi hỏi quyền hạn lớn để vô địch nó.
Nếu và khi suy giảm sức mạnh của Mỹ, các tổ chức và định mức năng lượng Mỹ đã hỗ trợ sẽ giảm, quá. Hoặc nhiều khả năng, nếu lịch sử là một hướng dẫn, họ có thể sụp đổ hoàn toàn khi chúng ta thực hiện chuyển đổi sang một loại trật tự thế giới, hoặc rối loạn. Chúng tôi có thể khám phá ra rằng Hoa Kỳ là điều cần thiết để giữ trật tự thế giới hiện nay với nhau và thay thế cho sức mạnh của Mỹ không phải hòa bình và hòa hợp nhưng sự hỗn loạn và thảm họa đó là những gì thế giới trông giống như ngay trước khi thứ tự của Mỹ ra đời.
-Ông. Kagan là một thành viên cao cấp trong chính sách đối ngoại tại Viện Brookings. Trích từ "Thế giới Mỹ Xuất xứ," được xuất bản bởi Alfred A. Knopf. Bản quyền © 2012 bởi Robert Kagan.
Nguồn WSJ
Liên quan đến bài viết:

    
Với Mỹ là một cường quốc Thái Bình Dương, Trung Quốc không phải là con rồng toàn năng
    
Làm thế nào Trung Quốc có thể đánh bại Mỹ
    
Thế giới cần lãnh đạo Mỹ
    
WSJ: Mối đe dọa của Trung Quốc trật tự thế giới
    
Làm thế nào Mỹ quay thảm kịch 10 năm chiến thắng sau khi 9/11
Mục nhập này đã được đăng trong biệt lệ của Hoa Kỳ, Lịch sử, quốc tế, mô hình Vai trò quân sự,. Đánh dấu← Targretin, một loại thuốc ung thư da, có thể có lợi ích ở những bệnh nhân AlzheimerWSJ: Phụ huynh Pháp là Superior →Để lại một trả lời chính sách chuyên gia nước ngoài ngày càng cho rằng nền dân chủ và thị trường tự do có thể phát triển mạnh mà không có Mỹ chiếm ưu thế. Nếu điều này nghe có vẻ quá tốt là đúng, viết Robert Kagan, đó là bởi vì nó là.america4 Robert Kagan: Tại sao thế giới nhu cầu Mỹ
Quốc tế orderis không phải là một sự tiến hóa, nó là một sự áp đặt. Nó sẽ kéo dài chỉ như là miễn là những người ủng hộ giữ lại ý chí và năng lực để bảo vệ nó.
Lịch sử cho thấy rằng đơn đặt hàng thế giới, bao gồm cả của riêng của chúng tôi, là thoáng qua. Họ tăng và giảm, và các tổ chức họ dựng lên, niềm tin và "định mức" hướng dẫn họ, các hệ thống kinh tế họ hỗ trợ họ tăng và giảm, quá. Sự sụp đổ của Đế chế La Mã đã mang lại một kết thúc không chỉ là luật pháp La Mã, nhưng chính phủ và pháp luật La Mã và một hệ thống kinh tế toàn bộ trải dài từ Bắc Âu đến Bắc Phi. Văn hóa, nghệ thuật, thậm chí tiến bộ trong khoa học và công nghệ, đã được thiết lập trở lại trong nhiều thế kỷ.
Lịch sử hiện đại đã theo đuổi một mô hình tương tự. Sau khi chiến tranh Napoleon đầu thế kỷ 19, Anh kiểm soát của các vùng biển và sự cân bằng của các cường quốc trên lục địa châu Âu cung cấp an ninh và sự ổn định tương đối. Sự thịnh vượng phát triển, mở rộng quyền tự do cá nhân, và thế gian đã đan chặt chẽ hơn với nhau bởi các cuộc cách mạng trong thương mại và truyền thông.
Với sự bùng nổ của Thế chiến I, tuổi của hòa bình ổn định và thúc đẩy chủ nghĩa tự do, của nền văn minh châu Âu tiếp cận đỉnh cao sụp đổ vào một thời đại của siêu dân tộc chế độ chuyên quyền, và thảm họa kinh tế. Sự lây lan một lần đầy hứa hẹn của dân chủ và chủ nghĩa tự do tạm dừng và sau đó đảo ngược khóa học, để lại một số ít các nền dân chủ đông hơn và bị bao vây sống lo lắng trong cái bóng của người hàng xóm phát xít và độc tài toàn trị. Sự sụp đổ của các đơn đặt hàng Anh và châu Âu trong thế kỷ 20 đã không sản xuất một tối mới tuổi mặc dù nếu phát xít Đức và đế quốc Nhật Bản đã chiếm ưu thế, nó có thể có nhưng cuộc xung đột khủng khiếp mà nó tạo ra là, theo cách riêng của nó, cũng giống như tàn phá.
Cuối để Mỹ thống trị hiện nay sẽ có hậu quả ít nghiêm trọng? Một số lượng đáng ngạc nhiên của trí thức Mỹ, các chính trị gia và các nhà hoạch định chính sách chào đón khách hàng tiềm năng với sự thanh thản. Có một cảm giác chung rằng sự kết thúc của thời đại ưu việt trước Mỹ, nếu và khi nó đến, không có nghĩa là kết thúc của trật tự quốc tế hiện nay, với sự tự do rộng rãi của nó, sự thịnh vượng toàn cầu chưa từng có (ngay cả trong bối cảnh cuộc khủng hoảng kinh tế hiện nay) và sự vắng mặt của chiến tranh giữa các cường quốc lớn.america1 Robert Kagan: Tại sao thế giới nhu cầu Mỹ
Nimitz-class tàu sân bay USS John C. Stennis đi qua Thái Bình Dương
Mỹ quyền lực có thể làm giảm bớt, các nhà khoa học chính trị G. John Ikenberry lập luận, nhưng "các nền tảng cơ bản của trật tự quốc tế tự do sẽ tồn tại và phát triển." Các bình luận viên Fareed Zakaria tin rằng ngay cả khi số dư thay đổi so với Mỹ, cường quốc đang lên như Trung Quốc " sẽ tiếp tục sống trong khuôn khổ của hệ thống quốc tế hiện nay. "Và có những yếu tố trên khắp phổ chính trị đảng Cộng hòa đã gọi cho thôi việc, đảng Dân chủ đã đặt niềm tin vào luật pháp quốc tế và các tổ chức người không tưởng tượng rằng một" bài Mỹ trên thế giới "sẽ trông rất khác nhau từ thế giới của Mỹ.
Nếu tất cả những điều này nghe có vẻ quá tốt là đúng, nó là. Trật tự thế giới hiện nay phần lớn đã được định hình bởi sức mạnh của Mỹ và phản ánh lợi ích của Mỹ và sở thích. Nếu thay đổi cán cân quyền lực trong chỉ đạo của các quốc gia khác, trật tự thế giới sẽ thay đổi để phù hợp với sở thích và sở thích của họ. Cũng không phải chúng ta có thể giả định rằng tất cả các cường quốc trong một thế giới hậu Mỹ sẽ đồng ý về lợi ích của việc giữ gìn trật tự hiện tại, hoặc có khả năng để bảo vệ nó, ngay cả nếu họ muốn.
Hãy vấn đề của dân chủ. Trong nhiều thập kỷ, sự cân bằng quyền lực trên thế giới đã ủng hộ chính phủ dân chủ. Trong một thế giới thực sự sau Mỹ, sự cân bằng sẽ chuyển dịch theo hướng chế độ chuyên quyền lớn năng lượng. Cả Bắc Kinh và Moscow đã bảo vệ những kẻ độc tài như Bashar al-Assad của Syria. Nếu họ có được ảnh hưởng tương đối lớn hơn trong tương lai, chúng ta sẽ thấy ít hơn quá trình chuyển đổi dân chủ và độc tài treo trên quyền lực. Sự cân bằng trong một thế giới đa cực mới, có thể là thuận lợi hơn cho dân chủ nếu một số gia tăng nền dân chủ, Brazil, Ấn Độ, Thổ Nhĩ Kỳ, Nam Phi đã slack từ Mỹ giảm Tuy nhiên, không phải tất cả trong số họ có mong muốn hay khả năng để làm điều đó.
Về trật tự kinh tế thị trường tự do và thương mại tự do? Mọi người cho rằng Trung Quốc và các cường quốc khác đã được hưởng lợi nhiều từ hệ thống hiện nay sẽ có cổ phần trong việc giữ gìn nó. Họ sẽ không giết chết con ngỗng đẻ trứng vàng.
Thật không may, họ có thể không thể tự giúp mình. Việc tạo ra và tồn tại của một trật tự kinh tế tự do đã phụ thuộc, lịch sử, quyền hạn tuyệt vời mà cả hai sẵn sàng và có thể để hỗ trợ thương mại mở và thị trường tự do, thường với sức mạnh hải quân. Nếu một nước Mỹ suy giảm là không thể duy trì quyền bá chủ lâu dài của nó trên các đại dương, các quốc gia khác sẽ có được những gánh nặng và chi phí duy trì lực lượng hải quân để lấp đầy khoảng trống?Mỹ Robert Kagan: Tại sao thế giới nhu cầu Mỹ
Nếu Mỹ không thể duy trì quyền bá chủ trên các đại dương, các quốc gia khác sẽ lấp đầy khoảng trống? Trên tàu USS Germantown trong Biển Nam Trung Hoa (Biển Đông), thứ ba.
Ngay cả nếu họ đã làm, điều này sẽ tạo ra sự căng thẳng mở toàn cầu commons hay tăng? Trung Quốc và Ấn Độ đang xây dựng lực lượng hải quân lớn hơn, nhưng kết quả đến nay đã được đối thủ cạnh tranh lớn hơn, không lớn an ninh. Như Mohan Malik đã ghi nhận trong tờ báo này, "sự cạnh tranh hàng hải có thể tràn vào mở trong một hoặc hai thập kỷ, khi Ấn Độ triển khai một tàu sân bay ở Thái Bình Dương và Trung Quốc triển khai ở Ấn Độ Dương. Việc chuyển từ đại dương Mỹ thống trị chính sách tập thể quyền hạn một số lớn có thể là một công thức cho cạnh tranh và xung đột hơn là cho một trật tự kinh tế tự do.
Và làm các việc Trung Quốc thực sự đánh giá một hệ thống kinh tế mở? Các nền kinh tế Trung Quốc có thể sớm trở thành lớn nhất trên thế giới, nhưng nó sẽ là xa những người giàu nhất. Kích thước của nó là một sản phẩm của dân số khổng lồ của đất nước, nhưng trong điều kiện bình quân đầu người, Trung Quốc vẫn còn tương đối nghèo. Mỹ, Đức và Nhật Bản có GDP bình quân đầu người của hơn $ 40.000. Trung Quốc là một ít hơn $ 4.000, đặt nó ở cùng cấp như Angola, Algeria và Belize. Ngay cả khi dự báo lạc quan là chính xác, Trung Quốc GDP đầu người của năm 2030 sẽ vẫn chỉ là một nửa của Mỹ, đưa nó gần nơi Slovenia và Hy Lạp ngày nay.
Arvind Subramanian và các nhà kinh tế khác đã chỉ ra, điều này sẽ làm cho một tình huống lịch sử độc đáo. Trong quá khứ, các nền kinh tế lớn nhất và ảnh hưởng lớn nhất trên thế giới cũng đã được những người giàu nhất. Các quốc gia có dân tộc là người chiến thắng rõ ràng trong một hệ thống kinh tế tương đối không bị trói buộc có ít cám dỗ để theo đuổi các biện pháp bảo hộ và có một khuyến khích để giữ cho hệ thống mở.
Các nhà lãnh đạo Trung Quốc, chủ trì một quốc gia nghèo hơn và vẫn đang phát triển, có thể chứng minh ít sẵn sàng mở cửa nền kinh tế của họ. Họ đã bắt đầu đóng cửa một số lĩnh vực cạnh tranh nước ngoài và có khả năng đóng cửa những người khác trong tương lai. Ngay cả người lạc quan như ông Subramanian tin rằng trật tự tự do kinh tế sẽ đòi hỏi "một số bảo hiểm" chống lại một kịch bản mà trong đó "Trung Quốc thực hiện sự thống trị của nó bằng cách đảo ngược chính sách trước đây của mình hay không để mở các khu vực của nền kinh tế được bảo hộ cao."
Sự thống trị kinh tế Mỹ đã được chào đón bởi nhiều trên thế giới bởi vì, như tên cướp Hyman Roth trong "The Godfather", Mỹ đã luôn luôn làm ra tiền cho các đối tác của nó. Trung Quốc thống trị kinh tế có thể có được một nhận khác nhau.
Một vấn đề nữa là hình thức của chủ nghĩa tư bản của Trung Quốc được rất nhiều chi phối của nhà nước, với mục tiêu cuối cùng của việc bảo tồn sự cai trị của Đảng Cộng sản. Không giống như thời kỳ ưu việt của Anh và Mỹ, khi các cường quốc kinh tế hàng đầu đã được chi phối phần lớn bởi các cá nhân hoặc công ty tư nhân, hệ thống của Trung Quốc giống như việc sắp xếp trọng thương của thế kỷ trước. Chính phủ amasses sự giàu có để đảm bảo nguyên tắc liên tục và phải trả tiền cho quân đội và hải quân để cạnh tranh với các cường quốc khác.
Mặc dù Trung Quốc đã được hưởng lợi của một trật tự kinh tế quốc tế mở, họ có thể sẽ phá hoại nó chỉ đơn giản bởi vì, như là một xã hội độc đoán, ưu tiên của họ là để bảo vệ sự kiểm soát của nhà nước của cải và quyền lực mà nó mang lại. Họ có thể giết chết con ngỗng đẻ trứng vàng bởi vì họ không thể tìm ra cách để giữ cho cả nó và mình còn sống.
Cuối cùng, những gì về hòa bình lâu dài đã được tổ chức giữa các cường quốc lớn cho phần tốt hơn sáu thập kỷ qua? Nó sẽ tồn tại trong một thế giới hậu-Mỹ?america3 Robert Kagan: Tại sao thế giới nhu cầu Mỹ
Gia tăng căng thẳng và cạnh tranh đã nhìn thấy đỉnh cao của nó trong chiến tranh thế giới thứ I (quân đội Mỹ ở Pháp, năm 1918, ảnh ở đây).
Hầu hết các nhà bình luận chào đón này kịch bản tưởng tượng rằng ưu thế của Mỹ sẽ được thay thế bằng một số loại hài hòa đa. Tuy nhiên, các hệ thống đa cực có lịch sử không đặc biệt ổn định và cũng không đặc biệt là hòa bình. Thô tính chẵn lẻ giữa các quốc gia mạnh mẽ là một nguồn của sự không chắc chắn dẫn đến tính toán sai lầm. Xung đột nổ ra như là kết quả của sự biến động trong phương trình quyền lực tinh tế.
Chiến tranh giữa các cường quốc là 1, thông thường nếu không liên tục, xảy ra trong các thời kỳ dài của đa cực từ các 16 thế kỷ 18, mà đỉnh cao trong chuỗi vô cùng tàn phá Châu Âu-rộng cuộc chiến tranh mà theo sau cuộc Cách mạng Pháp và kết thúc với thất bại của Napoleon trong 1815.
Thế kỷ 19 là đáng chú ý cho hai trải dài của hòa bình năng lượng tuyệt vời của khoảng bốn thập kỷ, được nhấn mạnh bởi các cuộc xung đột lớn. Chiến tranh Crimean (1853-1856) là một cuộc chiến tranh thế giới mini-liên quan đến cũng hơn một triệu người Nga, Pháp, quân đội Anh và Thổ Nhĩ Kỳ, cũng như các lực lượng từ chín quốc gia khác, sản xuất gần một nửa triệu chiến sĩ đã chết và bị thương nhiều . Trong cuộc chiến tranh Pháp-Phổ (1870-1871), hai quốc gia cùng Trường gần hai triệu quân, trong đó gần một nửa triệu người đã bị giết hoặc bị thương.america2 Robert Kagan: Tại sao thế giới nhu cầu Mỹ
Hệ thống đa cực có lịch sử không đặc biệt ổn định và cũng không đặc biệt là hòa bình. Gần một chiến halfmillion chết trong cuộc chiến tranh Crimean (mô tả trong "Taking Malakoff" của Horace Vernet, hình ở đây.)
Hòa bình sau các cuộc xung đột đã được đặc trưng bởi sự căng thẳng ngày càng tăng và cạnh tranh, rất nhiều sự sợ hãi chiến tranh và sự gia tăng khổng lồ trong vũ khí trên cả hai vùng đất và biển. Đỉnh cao của nó là chiến tranh thế giới thứ I, cuộc xung đột tàn phá và chết người mà nhân loại đã biết đến thời điểm đó. Như nhà khoa học chính trị Robert W. Tucker đã quan sát thấy, "sự ổn định như vậy và điều độ như cân bằng mang lại nghỉ ngơi cuối cùng về mối đe dọa hoặc sử dụng vũ lực. Chiến tranh vẫn là phương tiện thiết yếu để duy trì sự cân bằng quyền lực ".
Có rất ít lý do để tin rằng một trở lại đa cực trong thế kỷ 21 sẽ mang lại hòa bình và ổn định hơn so với nó đã có trong quá khứ. Thời đại của ưu thế của Mỹ đã chỉ ra rằng không có công thức tốt hơn cho quyền lực hòa bình lớn hơn chắc chắn về những người giữ tay trên.
Tổng thống Bill Clinton để lại văn phòng tin rằng các nhiệm vụ quan trọng cho nước Mỹ là để "tạo ra thế giới chúng ta sẽ muốn sống trong khi chúng tôi là không còn siêu cường duy nhất trên thế giới," để chuẩn bị "một thời điểm khi chúng ta sẽ phải chia sẻ sân khấu. "Đây là một đề nghị nghe có vẻ xuất sắc hợp lý. Nhưng nó có thể được thực hiện? Đặc biệt trong các vấn đề bảo mật, các quy tắc và thể chế của trật tự quốc tế hiếm khi tồn tại sự suy giảm của các quốc gia đã xây dựng chúng. Họ giống như những giàn giáo xung quanh một tòa nhà: Họ không tổ chức xây dựng, tòa nhà nắm giữ chúng.
Nhiều chuyên gia chính sách đối ngoại thấy thứ tự quốc tế hiện nay là kết quả không thể tránh khỏi của sự tiến bộ của con người, một sự kết hợp của tiến bộ khoa học và công nghệ, một nền kinh tế ngày càng toàn cầu, tăng cường thể chế quốc tế, phát triển "chỉ tiêu" hành vi quốc tế và chiến thắng của tự do dần dần nhưng không thể tránh khỏi dân chủ qua các hình thức khác của chính phủ, lực lượng thay đổi vượt qua các hành động của nam giới và các quốc gia.
Người Mỹ chắc chắn để tin rằng thứ tự ưu tiên của chúng tôi tồn tại bởi vì nó là đúng và vừa không chỉ cho chúng ta nhưng đối với tất cả mọi người. Chúng tôi cho rằng chiến thắng của dân chủ là sự chiến thắng của một ý tưởng tốt hơn, và chiến thắng của chủ nghĩa tư bản thị trường là chiến thắng của một hệ thống tốt hơn, và rằng cả hai đều không thể đảo ngược. Đó là lý do tại sao Francis Fukuyama của luận án về "kết thúc của lịch sử" rất hấp dẫn ở cuối của Chiến tranh Lạnh và giữ lại hấp dẫn của nó ngay cả bây giờ, sau khi nó đã bị mất uy tín bởi các sự kiện. Ý tưởng của sự tiến hóa không thể tránh khỏi có nghĩa là không có yêu cầu áp đặt một trật tự khá. Nó chỉ đơn thuần là sẽ xảy ra.
Nhưng trật tự quốc tế không phải là một sự tiến hóa, nó là một sự áp đặt. Nó là sự thống trị của một tầm nhìn hơn những người khác, trong trường hợp của Mỹ, sự thống trị của nguyên tắc thị trường tự do và dân chủ, cùng với một hệ thống quốc tế hỗ trợ chúng. Thứ tự hiện nay sẽ kéo dài chỉ miễn là những người ủng hộ và hưởng lợi từ nó vẫn giữ ý chí và năng lực để bảo vệ nó.
Có gì không thể tránh khỏi về thế giới được tạo ra sau khi chiến tranh thế giới thứ II. Không có Thiên Chúa quan phòng hoặc mở ra biện chứng của Hegel yêu cầu chiến thắng của dân chủ và chủ nghĩa tư bản, và không có bảo đảm thành công của họ sẽ tồn tại lâu hơn các quốc gia hùng mạnh đã chiến đấu cho họ. Dân chủ tiến bộ và kinh tế tự do đã, đang và có thể được đảo ngược và hoàn tác. Các nền dân chủ cổ đại của Hy Lạp và các nước cộng hòa của Rome và Venice giảm lực lượng mạnh hơn hoặc thông qua những thất bại của mình. Các phát triển kinh tế để tự do của châu Âu bị sụp đổ trong năm 1920 và 1930. Các ý tưởng tốt hơn không phải để giành chiến thắng chỉ vì nó là một ý tưởng tốt hơn. Nó đòi hỏi quyền hạn lớn để vô địch nó.
Nếu và khi suy giảm sức mạnh của Mỹ, các tổ chức và định mức năng lượng Mỹ đã hỗ trợ sẽ giảm, quá. Hoặc nhiều khả năng, nếu lịch sử là một hướng dẫn, họ có thể sụp đổ hoàn toàn khi chúng ta thực hiện chuyển đổi sang một loại trật tự thế giới, hoặc rối loạn. Chúng tôi có thể khám phá ra rằng Hoa Kỳ là điều cần thiết để giữ trật tự thế giới hiện nay với nhau và thay thế cho sức mạnh của Mỹ không phải hòa bình và hòa hợp nhưng sự hỗn loạn và thảm họa đó là những gì thế giới trông giống như ngay trước khi thứ tự của Mỹ ra đời.
-Ông. Kagan là một thành viên cao cấp trong chính sách đối ngoại tại Viện Brookings. Trích từ "Thế giới Mỹ Xuất xứ," được xuất bản bởi Alfred A. Knopf. Bản quyền © 2012 bởi Robert Kagan.
Nguồn WSJ
Liên quan đến bài viết:

    
Với Mỹ là một cường quốc Thái Bình Dương, Trung Quốc không phải là con rồng toàn năng
    
Làm thế nào Trung Quốc có thể đánh bại Mỹ
    
Thế giới cần lãnh đạo Mỹ
    
WSJ: Mối đe dọa của Trung Quốc trật tự thế giới
    
Làm thế nào Mỹ quay thảm kịch 10 năm chiến thắng sau khi 9/11
Mục nhập này đã được đăng trong biệt lệ của Hoa Kỳ, Lịch sử, quốc tế, mô hình Vai trò quân sự,. Đánh dấu← Targretin, một loại thuốc ung thư da, có thể có lợi ích ở những bệnh nhân AlzheimerWSJ: Phụ huynh Pháp là Superior →Để lại một trả lời chính sách chuyên gia nước ngoài ngày càng cho rằng nền dân chủ và thị trường tự do có thể phát triển mạnh mà không có Mỹ chiếm ưu thế. Nếu điều này nghe có vẻ quá tốt là đúng, viết Robert Kagan, đó là bởi vì nó là.america4 Robert Kagan: Tại sao thế giới nhu cầu Mỹ
Quốc tế orderis không phải là một sự tiến hóa, nó là một sự áp đặt. Nó sẽ kéo dài chỉ như là miễn là những người ủng hộ giữ lại ý chí và năng lực để bảo vệ nó.
Lịch sử cho thấy rằng đơn đặt hàng thế giới, bao gồm cả của riêng của chúng tôi, là thoáng qua. Họ tăng và giảm, và các tổ chức họ dựng lên, niềm tin và "định mức" hướng dẫn họ, các hệ thống kinh tế họ hỗ trợ họ tăng và giảm, quá. Sự sụp đổ của Đế chế La Mã đã mang lại một kết thúc không chỉ là luật pháp La Mã, nhưng chính phủ và pháp luật La Mã và một hệ thống kinh tế toàn bộ trải dài từ Bắc Âu đến Bắc Phi.


Google translate

 

No comments:

Post a Comment