Wednesday, April 4, 2012


Kính gửi Quý Diễn Đàn, Quý Niên trưởng và quý Vị, quý bạn
 
trẻ bài thơ:



NƯỚC  MẤT  RỒI

Nghĩ đau xót tiền nhân ta giữ nước
Dù một li không nhường cho giặc Tàu
Từ Vua Trưng, Trần hưng Đạo, Quang Trung...
Ngô vương Quyền, Lý thường Kiệt, Nguyễn Biểu...
Đất nước ta công dân nay trăm triệu
Có lẽ nào ta chịu cảnh nô vong
Bọn Tàu ô, đám Ngụy Hán đừng hòng
Vào làm chủ mảnh sơn hà chữ S
Toàn dân ta: một sống hai là chết
Không lẽ nào ta chịu cảnh nô vong
Bọn Việt gian nhẫn tâm bán biển đất cha ông
Chúng đắc tội cùng tiền nhân, lịch sử
Bổn phận chúng ta, không khi nào do dự 
Cùng đứng lên dẹp tan bọn Cộng Hồ
Trăm triệu người cùng  hét lớn miệng hô:
Nước Việt Nam muôn đời là của Việt
Bọn thảo khấu vào đây là tự diệt
Ta anh hùng làm sống lại Đống Đa
Quyết giữ vững nước Nam giữ sơn hà
Quyết Độc lập, Nhân quyền và Dân chủ
Này anh chị! Dậy đi, đừng mê ngủ
Ta sánh vai đoàn kết, hành động ngay!
Chớ u mê, làm biếng, chớ lì trây 
Mỗi người có năng lực cho Tổ quốc
Nhiệm vụ ta là giữ gìn đất nước
Nếu không thì...thà nát với cỏ cây
Hãy còn nước thì cành, lá có cây
Nước mất rồi, cành, lá khô héo úa
Hãy vùng lên, giữ Việt Nam muôn thuở!
Danh dự ta và trách nhiệm của ta
Từ cá nhân lan ra khắp mọi nhà
Bọn Việt gian sẽ cúi đầu thua trận
Nếu ù lì...ta ngàn năm ân hận
Anh chị ơi, thời Sát Đát đến rồi
Tổ quốc đau, tiền nhân nhắn nghìn lời
Giục giã ta vì nước Việt vùng dậy!
Lậy Tổ Hùng, Mẹ Âu Cơ ngàn lậy
Giúp chúng con chân cứng đạp đá mềm
Cho chúng con mưu trí, sức mạnh thêm
Diệt kẻ thù Tàu ô từ phương Bắc
Và Việt cộng, bọn Lê Chiêu, Ích Tắc*
Quyết vung gươm tiêu diệt chúng tan tành  
Nòi Trưng Vương, Trần bình Trọng hùng anh
Có lẽ đâu chịu nhục nhằn nô lệ?
Tại Hoa Kỳ ngày 21-2-2012
Một cao niên: Bút Xuân Trần Đình Ngọc
Dân biểu Quốc Hội VNCH 1971-1975
*Lê chiêu Thống, Trần ích Tắc
Trần Công Tử
Gửi thi hữu Nguyễn chí Thiện

Hỡi bạn thơ, sao nay ông làm biếng
Nguồn thơ xưa ông quên hết rồi  sao?
Thời gian này, bọn Việt Cộng lao đao
Cần nhát chém như tứ thơ ông đã...

Tuổi càng già thì ta càng phải trả
Nợ nước non, nợ tình nghĩa đồng bào
Già mà gân, mà dẻo, phải làm sao
Để đám trẻ nhìn vô mà bắt chước

Hãy vui lên và bước đi vài bước
Bạn đồng hành nào có thiếu chi đâu
Vào vài trang liên mạng ở Mỹ, Âu
Ta đâu thiếu các bạn già, bạn trẻ…

Nước Việt ta, nghĩ cho cùng quá xệ
Nào Tầu, Tây đô hộ, nay lại Tầu
Chẳng lẽ rằng ném trách nhiệm đi đâu
Nên phải gắng  mà nói lên Chính nghĩa

Rồi trăm năm ai cũng ra nghĩa địa
Cuộc đời này là ảo ảnh phù du
Vui với Xuân và buồn với  mùa Thu
Sống cho trọn mới gọi rằng  tri  lý!

Con người ta đạt thành nhân chi mỹ
Là yêu thương trong tình nghĩa đồng bào
Bảo vệ Quốc gia, không màng danh hão
Thượng Đế gọi về, chẳng thắc mắc vì sao?

Nói quá dễ nhưng quả thật là khó
Nhìn xung quanh bao “ếch nhái”,*  thị phi
Với hùng  tâm, dũng chí, ta  bước đi
Bởi ta có mục tiêu và  lý tưởng!

Lý tưởng ấy đã bao đời kính ngưỡng
Là nêu cao danh dự  nước Việt  Nam
Muôn  thế hệ cùng nối tiếp bước chân
Ta không hổ cháu con Hùng Lạc Việt!

Kính thư
20-3-2012
Một cao niên tại Hoa Kỳ
GS Bút Xuân Trần Đình Ngọc
*bọn Việt gian phá Cộng đồng 
https://mail.google.com/mail/images/cleardot.gif
https://mail.google.com/mail/images/cleardot.gif



On Tue, Apr 3, 2012 at 10:28 PM, MY LOAN <tmyloan@gmail.com> wrote:
VNCSChết Mất Đất, Khô Nước
 
Vi Anh
 
Làm thầy thuốc sai hại một người, làm thầy giáo sai hại một lớp; làm chánh trị sai hại cả một quốc gia dân tộc. Với độ lùi thời gian khá đủ, với tình hình khá rõ, Ải Nam Quan, Thác Bản Giốc, một phần lớn biển và hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa của đất nước ông bà Việt Nam để lại trong thời CS Hà nội đã mất vào tay Trung Cộng. Và đau đớn thay cho bao số mạng hẩm hiu của đồng bào ngư dân VN đã bám biển, đảo phải làm mồi cho bọn TC. 

Chưa hết đâu, giang sơn gấm vóc Việt Nam, di sản mấy ngàn năm của đất nước ông bà Việt Nam để lại, quốc gia dân tộc Việt Nam với 4000 năm văn hiến sắp chết khô nước nữa. Các nước thượng nguồn Sông Cửu Long, Trung Cộng, Miến Điện, Lào và Thái Lan đã, đang, và sẽ xây đập thủy điện, chận bớt dòng chảy và nguồn nước vào Đồng Bằng Sông Cửu Long ở hạ nguồn, Nam Việt bị nhiễm mặn, lừng phèn, mất phù sa, tiêu nguồn cá nước ngọt và vựa lúa của cả nước VN. Điều đó cho thấy CS Hà nội là những người làm chánh trị sai, trật đã hại cả quốc gia dân tộc Việt Nam. 

Bây giờ CS Hà nội không còn dấu diếm gì được nữa. Chính Thủ Tướng Phạm văn Đồng năm 1958 nhân danh Đảng Nhà Nước CS ở Miền Bắc đã ký và gởi công hàm cho Thủ Tướng Chu ân Lai của TC, thừa nhận hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa nằm trong lãnh hải, thuộc đặc quyền kinh tế của TC. Đó là một hành động chánh trị có tội động trời đối với quốc gia dân tộc Việt Nam. 

Còn Bộ Trưởng Ngoại Giao Nguyễn mạnh Cầm của VNCS vào năm 1995 làm một tội động đất khi đặt bút ký tên gia nhập và thừa nhận hiến chương mới của Ủy Hội Sông Mekong ( Mekong River Commmission) và đặt văn phòng chi nhánh ở Hà nội. 

Tổ chức và hiến chương mới này bãi bỏ tổ chức cũ là Ủy ban Sông Mekong (Mekong River Committee), VNCH là thành viên chánh thức, văn phòng Ủy Ban chi nhánh đặt ở Saigon. Ủy hội mới, hiến chương mới của Ủy Hội Sông Mekong do Ô Nguyễn mạnh Cầm ký làm mất thẩm quyền phủ quyết của quốc gia dân tộc Việt Nam là một quốc gia có vùng trù phú nhứt, vựa lúa của cả nước là Đồng Bằng Sông Cửu Long nằm ở hạ lưu, hạ nguồn sông Mekong. 

Quyền phủ quyết đó bảo lưu nguồn thực phẩm hàng ngày, nguồn kinh tế then chốt của Miền Nam Việt Nam và vựa lúa cho cả quốc gia dân tộc Việt Nam. Việt Nam không có quyền phủ quyết ấy thì Việt Nam không thể ngăn cản các nước xây đập ở thượng nguồn, ngăn chận dòng nước tưới và phù sa bón cho Đồng Bằng Sông Cửu Long. Đó là chưa nói việc ngăn chận nguồn thủy sản nước ngọt là món ăn căn bản của người dân Miền Nam. 

Việt Nam Cộng Hòa lúc bấy giờ thấu triệt sâu sắc điều kiện sanh tử đó nên quyết liệt đòi hỏi, bảo lưu, hành xử liên tục quyền phủ quyết qui định trong hiến chương của Ủy ban Sông Mekong. VNCH làm chánh trị vì quyền lợi của quốc gia dân tộc VN, làm với tất cả cố gắng và quyết tâm cao nhứt có thể làm được và không từ bỏ cơ hội nào để bảo lưu quyền phủ quyết đó trên phương diện chánh trị quốc tế. Vi rằng nếu không phủ quyết được thì các nước ở thượng nguồn sẽ xây đập thủy điện hưởng lợi, mà cái lợi đó là điều hại lớn cho Đồng Bằng Sông Cửu Long. 

Còn chế độ CS Hà nội coi việc được gia nhập vào Ủy Hội Sông Mekong là danh tiếng cho Đảng Nhà Nước CS trên trường quốc tế. CS coi Đảng Nhà Nước cao hơn quyền lợi quốc gia dân tộc VN nên Ngoại Trưởng Nguyễn mạnh Cầm đặt bút ký tỉnh bơ, dễ ợt, gián tiếp thủ tiêu quyền phủ quyết sanh tử này của quốc gia dân tộc Việt Nam. 

Bây giờ CS Hà nội muốn gỡ nhưng vô kế khả thi. Với hiệp ước Ủy hội mới đó Việt Nam là nước hạ nguồn chịu thiệt hại vô vàn. Các nước thượng nguồn TC, Miến Điện, Thái Lan, Lao, Miên có lợi khi xây đập thủy điện đâu bao giờ giúp Việt Nam. 

Còn việc Việt Nam chết mất đất, mất biển, mất hải đảo vào tay Trung Cộng do công hàm bán nước của Ô. Phạm văn Đồng, CS Hà nội cũng không có cách gỡ. Trước chấn động do Quốc Vụ Viện TC sáp nhập hai quần đảo Hoàng Sa, Trường Sa thành quận huyện Tam sa trực thuộc tỉnh Hải Nam của TC, những người cầm đầu Đảng Nhà Nước CS Hà nội câm như hến. Phát ngôn viên ngoại giao của Đảng Nhà Nước CS Hà nội chỉ ú ớ, cho lấy có, chiếu lệ. 

Thanh niên sinh viên biểu tình, TC mới nguýt một cái, hé môi một tiếng thì CS Hà nội tuân theo răm rắp. Một mặt “định hướng” dư luận, triệt cấm người dân Việt lên tiếng chống quân Tàu xâm lược. Công an CS Hà nội công khai, chánh thức, mau mau, mạnh bạo cấm và trấn áp biểu tình bảo vệ chủ quyền VN trên biển đảo dù TC đã đơn phương đưa ra bản đồ hình lưỡi bò của họ liếm hết 80% Biển của VN và hai đảo Hòang sa và Trường sa của VN. Chưa đủ. Công an còn đến gia đình, học đường phải ngăn chận và bắt cóc người biểu tình nữa. 

CS Hà nội cứ bảo “để Nhà Nước no [lo]”. Nhưng cho đến bây giờ chưa thấy làm gì cho ra hồn cả trong việc nhờ công lý và luật pháp quốc tế. CS Hà nội làm không được vì mở miệng mắc quai. Bộ Trưởng Ung văn Khiêm thới còn Ô. Hồ làm chủ tịch nước và đảng CS, đã xác nhận hai đảo thuộc Hòang sa và Trường sa là thuộc Trung Quốc từ thời nhà Tống bên Tàu. Công hàm của Thủ Tướng Phạm văn Đồng, và có thể còn nhiều mật ước mà CS Hà nội đã ký hay hứa với TC nhưng còn dấu kín như bưng là những thứ hiệp ước giữa TC và VC, có giá trị luật pháp đối với Đảng Nhà Nước CS hai nước. 

Các nước lân cận như Đài Loan, Phi luật Tân, Mã lai, Nam Dương, Brunei có tranh chấp chủ quyền trong vùng này cũng không có quyền lợi gì mấy để mạnh mẽ tiếp tay Việt Nam vì họ biết hai đảo ấy thực sự là của Việt Nam. Chế độ CS Hà nội làm chánh trị trật thì ráng mà chịu, hà cớ gì họ xen vào, mất lòng và mất lợi với TC.

Còn CS Hà nội muốn dựa vào thế nhân dân Việt Nam, hy vọng này càng mong manh hơn. Sau nửa thế kỷ thống trị ở Miền Bắc, một phần ba thế kỷ thống trị ở Miền Nam, CS Hà nội đã quá xa rời quần chúng, biến đa số dân chúng trong ngòai nước thành “lực lượng thù địch” nên khó nều không muốn nói là không thể huy động được nội lực dân tộc. Còn quần chúng đã quá chán nản, bất mãn Đảng Nhà Nước CS Hà nội độc tài đảng trị quá rồi, nên CS Hà nội không dám huy động nội lực sợ gậy ông đập lưng ông. Nên bao lâu mà CS Hà nội còn thì quốc gia dân tộc Việt Nam còn chết mất đất, chết khô nước. 

Chỉ có thế cứu vãn được tai họa mất Hoàng Sa, Trường Sa; chỉ có thể cứu vãn tai họa Sông Cửu Long cạn dòng, Đồng Bằng Sông Cửu Long khô cằn, nhiễm mặn, mùa màng lúa, cá thất bát, với một chánh quyền mới thay thế cho nhà cầm quyền CSVN. Chánh quyền mới có thể phủ nhận mọi hứa hẹn, công hàm, hiệp ước mà CS Hà nội đã hứa và ký kết với TC và các nước thượng nguồn. 

Đó là những văn kiện hà tì về hình thức, bất bình đẳng về nội dung. Một vấn đề trọng đại thuộc chủ quyền lãnh thổ quốc gia mà CS Hà nội không đưa ra Quốc Hội phê chuẩn, không đưa ra trưng cầu dân ý chiếu tình lý pháp luật phổ thông đòi hỏi phải làm. Một vấn đề trọng đại liên quan đến lãnh hải, dính líu đến luật biển quốc tế mà CS không đăng bộ công khai với quốc tế là Liên Hiệp Quốc thì không có giá trị thi hành với quốc tế. Việc Ông Phạm văn Đồng, Ông Ung văn Khiêm đã làm ở mức độ pháp lý hình thức nào đó, cùng lắm chỉ là những hành vi chánh phủ. Chánh quyền mới có đầy đủ tư cách, thẩm quyền phủ nhận coi như không hề có. Và từ đó mới có thể đặt vấn đề đòi lại bằng nhiều cách thức./.



__._,_.___
RECENT ACTIVITY: 

No comments:

Post a Comment