Down bao Nguoi Viet, Down Down Down!

http://www.youtube.com/watch?v=AOHqBM3xUJc







Báo Người Việt - sau khi mạ lỵ toàn thể quân dân cán chính VNCH - lại tiếp tục “lầm lỡ”:

 
 
MẠ LỴ CÁC LINH MỤC CÔNG GIÁO “LÀM GIÁN ĐIỆP CHO TÂY, CHO MỸ”
 
Đào Nương

Những Điều Nên Nói - Nhật báo Saigon Nhỏ số Chủ Nhật 15 thang 7, 2012 -  Link



--- On Wed, 7/18/12, cungan tran <cungttran2010@gmail.com> wrote:

From: cungan tran <cungttran2010@gmail.com>
Subject: Đã đến lúc người Việt Quốc Gia chúng ta đồng lòng tẩy chay Nhật Báo Người Việt
To: 
Date: Wednesday, July 18, 2012, 5:15 PM

BẢN LÊN TIẾNG

CỦA LIÊN KHU HỘI CỰU TÙ NHÂN CHÍNH TRỊ VIỆT NAM NAM CALIFORNIA VÀ LOS ANGELES VỀ VIỆC NHẬT BÁO NGƯỜI VIỆT ĐĂNG BÀI XÚC PHẠM TOÀN THỂ QUÂN, CÁN, CHÍNH VIỆT NAM CỘNG HOÀ

     Để rộng đường dư luận, bài này đã được nhờ đăng trên Nhật Báo Saìgòn Nhỏ số 1164 ngày Thứ Tư 18 tháng 7, 2012 phát hành tại Little Sàigòn, Quận Cam, Tiểu bang California.
  Nay xin chuyển đến đến báo mạng Tổng Hội: Chính Việt Online và  quý độc giả Chiến hữu Cựu Tù Nhân ChínhTrị Việt Nam.

ooOoo

     Trong cái gọi là Thư Xin Lỗi của Chủ nhiệm nhật báo Người Việt có câu: "Nhật báoNgười Việt mới phạm một lỗi nặng nề..." Ấy là "mục Thư Độc Giả trên báo Người Việt đã in một lá thư với lời lẽ hàm hồ có lợi cho chế độ cộng sản và còn xúc phạm toàn thể quân, dân, cán chính Việt Nam Cộng Hoà". Người cựu tù nhân chính trị chúng tôi, trước tiên, nghĩ rằng những gì báo Người Việt đã làm bấy lâu nay, còn rành rành trên giấy mực những bài báo quốc gia chân chính lên án họ, trong các thước phim quay cảnh đồng bào biểu tình phản đối họ, trên các bức ảnh không dấu giếm việc chủ bút của họ là cố Đỗ Ngọc Yến" đi ngày" với các cán bộ cao cấp của cộng sản. Những chứng tích như vậy cho phép chúng ta hiểu chữ mới theo nghĩa "lại một lần nữa"! Một sự gián tiếp nhìn nhận và thách thức, mà các chữ xin lỗi là một thứ bình phong che cho có lệ mà thôi. Để góp tiếng với cao trào phản kháng đang dâng lên, xin nhắc lại đây vài sự kiện điển hình.

     Số báo gọi là Giai Phẩm Xuân Bính Tuất 2006 của Người Việt ở các trang 156-157, dưới nhan đề Hình ảnh 18 vị La Hán chùa Tây Phương, đã đăng bài thơ 15 đoạn của nhà thơ cộng sản Huy Cận. Ai cũng biết Cù Huy Cận, 1919-2005, cùng với Tố Hữu, chẳng hạn, là những người đem khả năng làm thơ để phục vụ cho chế độ độc tài cộng sản Miền Bắc. Thơ của họ không mang tính nhân bản, không do cảm hứng hồn nhiên của con người mà có. Thơ của họ phải có chủ đích, phải có tác dụng chuyên biệt: tô điểm huyền thoại lãnh tụ, hoặc hổ trợ cho đường lối chính sách của Đảng. Đọc bài thơ vừa nói ta thấy phần đầu mô tả các vị La Hán hình hài gầy guộc., méo mó, trên mặt các tượng " nửa như khói ám, nửa sương tà"!. Hoá ra là vì các vị thấy đời đau khổ quay mặt tám hướng mà hỏi trời sâu, mãi không được trả lời. Nhưng nhà thơ Huy Cận thì cho rằng dưới cái nhìn của mình "mặt tượng dường tươi lại, xua bóng hoàng hôn tan khói sương" Vì đâu mà được như thế? Vì "hôm nay xã hội đã lên đường". Bên dưới các dòng thơ báo Người Việt ghi rõ ngày sáng tác là 27 tháng 12, 1960. Quả nhiên, Mặt Trận Dân Tộc Giải Phóng Miền Nam-(MTDTGPMN) - cái công cụ làm bình phong cho cuộc xâm lăng của cộng sản Bắc Việt, lừa bịp giới trí thức yêu nước chân thành ở Miền Nam -vừa mới được cho ra đời vào ngày 20 tháng 12, 1960 trước đó!
       Cũng trong số báo này, trang 45-48, có bài của Khôi Nguyên, biên tập viên Người Việt thực hiện tại Hà Nội, phỏng vấn nhà sử học cộng sản Phan Huy Lê, Chủ Tịch Hội Khoa Học lịch Sử việt Nam, có đoạn nói về việc từ khi có Nghị Quyết 36 thì các từ " nguỵ quân, ngụy quyền" không còn được xử dụng nữa! Cái tư tưởng như thế là nhằm hỗ trợ cho sự kêu gọi dối trá nên hòa hợp hoà giải (HHHG) với cộng sản, và trịch thượng ban phát một sự xoa diệu cho tập thể quân, dân, cán, chính Việt Nam Cộng Hòa và gia đình, sau bao nhiêu năm thóa mạ họ, nhứt là xúc phạm phương danh của những người đã hy sinh mạng sống để ngăn cản mưu toan áp đặt trên toàn thể đất nước Việt Nam một chế độ mà ngày nay chính người dân Miền Bắc đã nhận ra được thực chất vô cùng xấu xa!

     Từ sự đơn cử hai trường hợp vừa nói, chúng tôi nhận thấy:
     1. Nhà thơ Huy Cận mất ngày 19 tháng 2, 2005. Bài thơ được đăng tải vào đầu năm 2006. Phải chăng đây là để tưởng niệm một "thi sĩ công huân" của chế độ cộng sản, hay là nhằm duy trì một công thức tuyên truyền lồng trong thi văn của ông ta, từng có tác dụng thôi thúc lòng người hưởng ứng một lý tưởng chính trị khi họ chưa hề thấy mặt trái của nó?
Bởi vì vào thời điểm năm 2006, ai đã sống qua những thập niên 1970 cũng nhớ rằng: từ ngày 15 đến ngày 21 tháng 11 năm 1975, sau khi đã gom vào các trại tập trung tất cả các thành phần chống cộng tại Miền Nam, được xem là nguy hiểm cho nền an ninh của họ, cộng sản Bắc Việt đã gấp rút dàn dựng tấn tuồng chính trị Hội Nghị Hiệp Thương Thống Nhất Tổ Quốc với mục đích hiển hiện là dẹp bỏ cái công cụ MTGPMN nguy hiểm không kém, một hành động gây bao đắng cay cho những người nhẹ dạ lầm đường lạc lối. Và giờ đây cũng như tự bấy lâu nay, ở chốn tuyền đài, vong linh nhà thơ ắt buồn bã nhận ra rằng xã hội lâu nay đã xuống đường. Con số người xuống đường mỗi ngày mỗi tăng, động cơ thúc đẩy họ càng ngày càng sáng ngời chính nghĩa. Và chính vì đã hiểu hai chữ "lên đường" theo nghĩa trái hẳn với gia tiên của mình và hành động theo đúng "xu thế tất yếu của thời đại", nên Luật sư Cù Huy Hà Vũ đang phải thọ cái án 7 năm tù, 3 năm quản chế vì tội "Tuyên truyền chống Nhà Nước Cộng Hoà Chủ Nghĩa Việt Nam"
     2. Ông Phan Huy Lê đã giúp chuyển tải dữ liệu tuyên truyền về HHHG cho Cộng sản. Không rõ tâm tư của ông lúc ấy ra sao. Nhưng những điều sau đây, lấy từ các mạng giáo dục trong nước, cho thấy Sử gia Phan huy Lê thực sự ưu tư khi ông cho biết sẽ đối thoại với Bộ Giáo Dục và Đào tạo cộng sản về nhu cầu sửa đổi việc dạy và thi môn Sử học. Theo ông," việc dạy thì đang sa sút, còn môn học thì bị coi như môn học tầm thường, năm thi năm không(!)" Điều này cũng lạ. Chúng tôi cho rằng giới dạy sử học đang phải xử dụng những chương trình dạy Sử chứa đựng những kiến thức đã mất hết sức thuyết phục khi đã bị thực tế lâu nay phủ nhận, mà lương tâm nhà giáo không cho phép nhai để cho trẻ nuốt nữa! Vì gần đây có những vấn đề trở nên lắt léo khó nói! Báo Saigòn Nhỏ, dưới ngòi bút của Bà Hoàng Dược Thảo, đã chỉ ra rằng:" Thay vì thay đổi tình trạng giáo dục trong nước thì chúng lại cho con cái của chúng sang pháp, Úc, Canada, Hoa Kỳ tị nạn về giáo dục. Chúng đã tạo ra những thế hệ trẻ không biết gì về lịch sử, về quá khứ đáng hãnh diện của tiền nhân nước Việt, về những đại họa mà đảng cộng sản Việt Nam đã gây ra cho dân tộc Việt Nam" Hãy nhớ lại rằng Đại Lễ Nghìn Năm Thăng Long đã được kỷ niệm tại Hà Nội bắt đầu từ ngày 1/10 Quốc Khánh của Trung Cộng(1/10/1949)!

        Hai năm sau, Giai Phẩm Xuân Mậu Tý 2008 của nhật báo Người Việt, ở trang 194, đã nhục mạ lá Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ, đưa lá Quốc kỳ VNCH vào trong chậu rửa chân!!! Cho đến nay báo Người Việt vẫn chưa có một lởi giải thích làm sáng tỏ vấn đề. Gần 5 năm trôi qua, đồng hương Nam Cali hàng tuần vẫn còn túc trực trước cửa tòa soạn tờ báo để phản đối.
     Chưa hết, cũng trong năm 2008, báo Người Việt số ra ngày 19 tháng 5, nhằm ngày gọi là sinh nhật của quốc tặc Hồ Chí Minh, đã đăng một bài làm quà sinh nhật với tựa đề: "CON Ở MIỀN NĂM RA THĂM LĂNG BÁC" kèm theo hình già Hồ đang tưới cây vú sữa. Lời lẽ sặc mùi tâng bốc tên tội đồ dân tộc. Bằng chứng còn rành rành ra đó.

       Từ sự trình bày các trường hợp trên, và phối hợp với nội dung lên tiếng của các thức giả và đoàn thể trong cộng đồng người Việt Quốc Gia Tỵ nạn cộng sản (NVQGTNCS) những người cựu tù nhân chính trị chúng tôi nhận thấy có thể kết luận:
       1. Bất cứ hành động nào của người cộng sản, hay do cộng sản chỉ đạo thực hiện,cũng đều rập theo cùng một thủ đoạn : cứ tiến, không thuận lợi thì lùi, hẵng hay! Những ngày này, cộng đồng NVQGTNCS khắp nơi đang nhắc lại kinh nghiệm ấy, với dự tính kiểm điểm và thống kê những lần báo Người Việt khiêu khích rồi có một hình thức "nhân nhượng". Người quốc gia xem thủ đoạn là xấu. Người cộng sản phân biệt thủ đoạn tốt và thủ đoạn xấu. Ngày xưa, thủ đoạn tốt làm lợi cho đảng, cho"sự nghiệp giải phóng dân tộc" là tốt. Không rõ ngày nay, thủ đoạn giải phóng dân chúng khỏi đất đai của họ là tốt hay xấu đây?
       2. Bất cứ hành động nào của người cộng sản, hay do cộng sản chỉ đạo thực hiện đều có một cứu cánh, tức là một chủ đích, cái gì đích thực họ nhắm tới. Cao trào phẩn nộ của tập thể, những cơn thịnh nộ của cá nhân riêng lẻ, đó mới là cứu cánh của thủ đoạn. Hành động ấy nhằm chọc cho chúng ta có phản ứng. Trên đất Mỹ hiện nay, cả những người CS lẫn chúng ta đều được hưởng dụng chế độ tư do dân chủ : Cộng sản tha hồ đánh phá, chúng ta cứ thế phản công! Ta cần lưu ý: ngón đòn mà cộng sản tung ra chỉ nhằm vào chúng ta, không trực tiếp va chạm đến sự ổn định và trật tự các thành phố Mỹ. Cộng sản khiêu khích để lừa chúng ta vào việc ấy. Nhưng vì đã thất bại, nên họ phải gia tăng cường độ của sự khiêu khích.

       Những người cựu tù nhân chinh trị Việt Nam chúng tôi hoan nghênh và hưởng ứng lập trường rõ rệt và cương quyết, mạnh mẽ lên án báo Người Việt.
       Xin mọi người ghi nhận rằng các đợt thử thách đến từ các công cụ của cộng sản ở hải ngoại còn nhằm lôi kéo sự quan tâm của chúng ta theo hướng khác, mà bớt chú ý đến những thống khổ của người dân, và sự chồng chất tội lỗi mà nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam đang gây ra ngày càng thêm trầm trọng.

LIÊN KHU HỘI CỰU TÙ NHÂN CHÍNH TRỊ VIỆT NAM NAM CALIFORNIA VÀ LOS ANGELES
 
SỰ BẤT QUÁ BAO NHIÊU LẦN MỚI ĐỦ?
Duyên-Lãng Hà Tiến Nhất

Trong cái túi khôn của người xưa có một câu rất đáng học là “Sự bất quá tam.” Ba lần thôi, đủ rồi. Phạm lỗi. Xin lỗi, đấm ngực ăn năn cũng chẳng ai tin được nữa, nếu sự việc xẩy ra quá 3 lần. Mẹ Tăng Sâm nghe người ta nói con bà giết người, đến lần thứ ba thì bà không thể nào không tin. Có lỡ thì cũng lỡ đến lần thứ ba, chứ ai lầm lỡ đi, lầm lỡ lại cùng một sai lỗi đến lần thứ bốn, thứ năm, thứ sáu … và biết đâu sẽ còn dài dài?

Tờ báo Người Việt phạm lỗi, đăng bài của độc giả Sơn Hào bá vơ nào đó xúc phạm đến danh dự của cộng đồng người Việt tỵ nạn, cho là những tên làm tay sai cho Mỹ, tức là bán nước, tính ra lần này là lần thứ tư. Đấy là chưa kể đến chuyện Đỗ Ngọc Yến, chủ nhiệm sáng lập tờ báo Người Việt, ngồi chủ tọa bàn việc lớn với những tên chóp bu VGCS là Nguyễn Tấn Dũng, Nguyễn Xuân Phong v.v. Chưa hết, những người ở xa không đọc báo Người Việt nên không biết, nhưng theo tiết lộ của chủ báo Saigon Nhỏ, bà Hoàng Dược Thảo, thì chuyện báo Người Việt thì thụt nâng bi bọn VGCS xưa nay xẩy ra dài dài, chỉ tại người ta không để ý đến mà thôi. Chủ báo Saigon Nhỏ viết: “Từ 20 năm qua, tôi đã lột mặt nạ báo Người Việt nhiều lần. Từ thập niên 80, báo Người Việt đã sưu tầm tài liệu cho Việt Cộng khi cho tổ chức cuộc thi viết về nạn đói năm Ất Dậu song song với tin Việt Cộng kiện Nhật bản đòi đền bù cho nạn nhân nạn đói năm Ất Dâu (1945). Toà soạn báo Người Việt đã bị đốt sau khi đài truyền hình của Người Việt phát hình cờ Việt Cộng chạy trên sông Thủ Thiêm.  Sau mỗi lần bị lột mặt nạ, báo Người Việt lại sa thải người chịu trách nhiệm biên tập. Sa thải kiểu “đèn trống quân” vì sau một thời gian, khi mọi việc lại lắng dịu thì người bị sa thải này lại được thu hồi vào vị trí cũ.”

            Lần này cũng vậy, báo Người Việt sỉ nhục đồng bào đã đíu rồi, ông chủ nhiệm Phan Huy Đạt mới mời một số “fan” đến để xin lỗi. Đúng ra cũng là một điều hay, thế nhưng “rằng hay thì thực là hay, xem ra ngậm đắng nuốt cay thế nào” ấy.

            Này nhá, hãy nói về lá thư xin lỗi của ông chủ nhiệm trước. Ông là một luật sư, hẳn biết rõ luật báo chí và cách thức làm báo. Luật pháp cho phép báo chí bảo mật nguồn tin. Nhưng xin nhớ, nguồn tin chứ không phải là nguồn (tác giả) bình luận. Cho rằng tác giả đăng bài bình luận trong mục “ý kiến độc giả” là người phải chịu trách nhiệm về những điều mình viết ra. Nhưng, tờ báo không thể nào đăng bài của một người, nhất là bài phê phán, mạ lỵ người khác hay một tập thể, mà không biết rõ tác giả là ai. Trường hợp như thế, tờ báo sẽ, hoặc là không biết làm báo, hoặc tắc trách, hoặc là vì một lý do nào khác, bị áp lực, bị đe dọa, hoặc bị mua chuộc bằng tiền bạc, quyền lợi v.v. nên phải bảo vệ bí mật cho người viết. Tác giả Sơn Hào là ai, tại sao báo Người Việt không dám công khai danh tánh của người này cho dư luận biết. Nếu ông luật sư chủ nhiệm quả thực không biết Sơn Hào là thằng cha căng chú kiết nào thì quả thực ông không biết làm báo, hoặc ông tắc trách. Còn nếu biết mà ông không dám vạch mặt chỉ tên tên Sơn Hào, lại đứng ra nhận lỗi và xin lỗi thay cho hắn để bảo vệ bí mật cho hắn thì vì lý do gì, chủ đích gì? Những người bị Sơn Hào mạ lỵ cũng cần phải được biết chứ.

            Vấn đề thứ hai không kém quan trọng trong lá “Thư Xin Lỗi” của ông Ls chủ nhiệm Phan Huy Đạt là cách dùng chữ của ông trong mạch văn của lời xin lỗi. Rõ ràng toàn bài viết là một lời xúc phạm (insult) làm mất thanh danh (defamation) của nền Cộng Hòa miền Nam VN trong đó ông là một thành viên, mà ông chỉ cho đó là một lời lẽ hàm hồ thì ngưòi tỵ nạn như chúng tôi thật sự không hiểu nổi. Hoặc là ông không biết rành tiếng Việt, hoặc là ông cố tình chạy tội chứ không phải xin lỗi. Viết như Sơn Hào mà ông chỉ cho là “hàm hồ.” Vậy chứ hàm hồ nghĩa là gì ông có biết không? Theo từ điển Hán Việt của Thiều Chửu (p. 466) thì chữ “hàm hồ” có nghĩa là: cổ họng (hóc?) nói năng không được rành mạch. Sơn Hào trong bài viết của hắn nói rất rõ ràng, minh bạch chứ có cái gì hàm hồ đâu. Ông luật sư cứ đọc lại mà xem. Nếu ông có cách nào đó buộc Sơn Hào phải viết cho rành mạch hơn ý tưởng của hắn cho ông xem thực sự hắn muốn nói gì rồi ông hãy cho biết quan điểm của tờ báo có phải hay hơn không. Việc gì ông phải hấp tấp xin lỗi sớm thế. Nếu ông luật sư chủ nhiệm không làm được như vậy thì chỉ còn có thể hiểu được là ông tìm cách làm giảm nhẹ đi vấn đề và xin lỗi cho xong chuyện. Cách này là cố tình chạy tội.

            Việc báo Người Việt tổ chức họp cộng đồng để đưa ra lời xin lỗi cũng là một vấn đề khó hiểu khác. Theo nhà báo Hà Giang (của Người Việt) thì khách mời có khoảng 5 chục người, gồm thân hào, nhân sĩ, đại diện các đoàn thể, và nhiều cơ quan truyền thông Việt ngữ tại Little Saigon. Cho đến lúc này, những người quan tâm theo dõi vấn đề chỉ được đọc bài tường thật buổi họp của chính báo Người Việt qua nhà báo Hà Giang là phóng viên viết tin và lãnh lương của Người Việt. Ngoại giả không thấy một cơ quan ngôn luận nào khác đưa tin hay tường thuật về buổi hội họp này. Báo Người Việt gây biến cố, rồi báo Người Việt mời “nhân dân” đến họp, rồi cũng báo Người Việt tường thuật buổi họp và loan tin. Như vậy thì nền tự do báo chí của tờ Người Việt xem ra cũng không khác gì nền tự do báo chí của VGCS là mấy. Người bình dân thường gọi hành động vừa đá bóng vừa thổi còi này là “báo chí lề phải” đấy ông chủ nhiệm ạ.

Vả lại, những người được mời đến dự buổi họp là những ai, họ thuộc thành phần và khuynh hướng nào, đại diện cho tập thể nào hoặc cơ quan ngôn luận nào thì không được ký giả Hà Giang viết rõ ràng, rành mạch. Nghĩa là cũng hàm hồ luôn. Nhưng có một điều không hàm hồ và rất rõ là những người chống đối mạnh mẽ nhất khi sự việc xẩy ra như các ông Ngô Kỷ, bà chủ báo Saigon Nhỏ Hoàng Dược Thảo, Đ/T Thomas Trần v.v. không được mời, mà chỉ thấy những người không hề lên tiếng về việc này, lại nữa có nhiều người xưa nay được coi là “fan” của tờ Người Việt có mặt. Những Fan này được mời đến để làm gì, có phải để họ hợp thức hóa sự xin lỗi vờ của ông Phan Huy Đạt?

Một số từ ngữ và câu văn trong những lời phát biểu của cử tọa hoặc Ban Điều Hành tờ Người Việt có thể giúp soi sáng đưọc phần nào thắc mắc trên. Chẳng hạn, ông Ls chủ nhiệm trong phần trình bầy sự việc chỉ cho rằng đối với ông và tờ báo của ông, đây là một “tai nạn.” Sao lại là tai nạn? Tai nạn là một việc đáng tiếc gây ra vì vô tình, hoàn toàn không có chủ tâm. Một bài báo quan trọng qua tay hàng loạt nhân vật có trách nhiệm từ thư ký tòa soạn, đến phụ tá tổng thư ký, đến tổng thư ký, đến phụ tá chủ bút, rồi đến chủ bút là người sau cùng quyết định, như vậy mà là tai nạn được sao? Đúng là miệng lưỡi của ông luật sư. Còn ông phụ tá chủ bút Vũ Quí Hạo Nhiên biện hộ cho việc tờ Người Việt bằng một câu biện luận khá ngộ nghĩnh thế này: Thời buổi này còn có kẻ bênh vực CS ngu dốt như vậy thì phải cho thế giới thấy”. Hiểu theo ông Vũ Quí Hạo Nhiên thì đây là phương pháp báo Người Việt làm cho những kẻ bưng bô cho CS như tên Sơn Hào phải tự lột mặt nạ mình. Không biết nên gọi cái chiến thuật này là “gậy ông đập lưng ông” hay “lấy mỡ nó để rán nó” mới được. Hay lắm, nhưng xin hỏi toàn thể Ban Điều Hành báo Người Việt câu này là, việc ông chủ nhiệm sáng lập ra tờ Người Việt Đỗ Ngọc Yến chủ tọa buổi họp với Nguyễn Tấn Dũng, Nguyễn Xuân Phong, tại sao Người Việt lại giấu nhẹm đi, đến khi bị phát giác lại còn bào chữa? Trường hợp Đỗ Ngọc Yến tại sao Người Việt không phô bầy ra cho cả thế giới thấy? Sao không lấy mỡ của Đỗ Ngọc Yến rán Đỗ Ngọc Yến cho đúng với chủ trường của tờ Người Việt? Rồi đến câu hỏi của ông Phan Tấn Ngưu mới thật là khôi hài.Ông Ngưu hỏi báo Ngưòi Việt có chịu áp lực của thế lực nào không. Không lẽ một nhân vật hoạt động cộng đồng tên tuổi như ông Phan Tấn Ngưu kém thông minh đến độ không biết trước được câu trả lời của ông Đinh Quang Anh Thái, đại diện cho tờ Người Việt, ra sao? Như vậy thì ông Phan Tấn Ngưu hỏi để làm gì?

Và cuối cùng theo bài tường thuật của ký giả Hà Giang thì nhà báo công giáo Trần Phong Vũ, chủ bút nguyệt san Diễn Đàn Giáo Dân đã “rửa tội” cho tờ báo Người Việt bằng một lập luận rất ư là chí lý. Ông Vũ nói: Chỉ cần đọc những bài bình luận hàng ngày của ông Ngô Nhân Dụng trên nhật báo Người Việt thì cũng hiểu rõ chủ trương của tờ báo. Nêu bằng chứng này, ông Trần Phong Vũ muốn dùng uy tín của ông để đưa ra sự bảo kê cho lập trường và đường lối chính trị của tờ báo Người Việt mà ông chủ nhiệm, luật sư Phan Huy Đạt đã minh định trong lá Thư Xin Lỗi trước đó: Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức … tiếp tục cùng toàn thể đồng bào đấu tranh xóa bỏ chế độ CS độc tài, xây dựng một nước Việt Nam dân chủ tự do. Đọc lời lẽ của ông Trần Phong Vũ, kẻ viết bài này cảm thấy buồn và tiếc hùi hụi việc ngày xưa Đức Cha Lê Hữu Từ đã từ chối rửa tội cho Hồ Chí Minh quá sức. Giá Đức Cha chịu khó rửa tội cho tên giặc già này thì Dân Tộc VN ngày nay đâu có đến nỗi phải điêu đứng như thế này? Do “phép rửa” của nhà báo công giáo Trần Phong Vũ, tờ Người Việt thể nào cũng được sạch tội trước mặt một số người. Chỉ tiếc một điều là ông Vũ lấy có một lon nước Ngô Nhân Dụng để rửa thì có lẽ hơi thiếu nước đấy. Giá như ông lấy cả hồ nước (ban biên tập) của tờ Người Việt gồm những nhà văn, nhà báo, nhà bình luận lớn, những sĩ quan chiến tranh chính trị có uy tín để rửa cho tờ Người Việt thì tội gì của Người Việt từ trước tới nay mà không được rửa sạch.

Thập niên 50 trong vụ Cải Cách Ruộng Đất ở miền Bắc, Hồ Chí Minh giết mấy trăm ngàn mạng người rồi xin lỗi là xong. Cái chết thể xác nó nhẹ như lông hồng. Ngày nay tờ Người Việt giết chết danh dự của hàng triệu người rồi cũng xin lỗi, lại được một nhà báo công giáo lớn rửa tội cho thì mọi chuyện cũng sẽ qua đi thôi. Nhưng cái chết tinh thần vì mất danh dự nó đeo đẳng con người ta suốt cả cuộc đời. Nó nặng nề lắm.

Duyên-Lãng Hà Tiến Nhất




TRÒ TUYÊN TRUYỀN RẺ TIỀN CỦA VC NÚP BÓNG BÁO “NGƯỜI VIỆT”
VĨNH LIÊM

Xin quý vị độc giả lưu ý những từ ngữ VC do VC Sơn Hào viết một cách xấc xược, ngạo mạn, ngu xuẩn và hỗn láo như sau:
1)  VC Sơn Hào viết:“Kỷ niệm ngày chiến thắng 30-4 liền kề với ngày quốc tế lao động ngày 1-5 làm cho niềm vui của chúng ta được nhân lên gấp bội. Cả dân tộc vui mừng, tự hào, tất cả những người lao động vui mừng, tự hào.”
      Nhận xét của người Việt Quốc Gia (QG): VC gọi ngày 30-4 là ngày “chiến thắng”; người Việt QG gọi là Ngày Quốc Hận, Ngày VC cướp lãnh thổ VNCH. Còn ngày 1-5 là ngày Lao Động Quốc Tế của Cộng Sản, chứ không phải của Thế Giới Tự Do nói chung và VNCH nói riêng. Những từ ngữ đó khác nhau hoàn toàn về ý nghĩa. Không ai được quyền nhập nhằng, đánh lận con đen. Thử hỏi: Dân tộc nào vui mừng và tự hào? Chỉ có VC vô tổ quốc mới vui mừng và tự hào mà thôi. Nói ngắn gọn: Chỉ có VC ngu xuẩn mới dám mở miệng tuyên truyền một cách ngu xuẩn mà chẳng hề biết ngượng miệng (vì bị nhồi sọ một cách ngu xuẩn, chẳng hề biết ngượng miệng).
2)  VC Sơn Hào viết: “Ông Nguyễn Gia Kiểng đã viết bài ‘Vết thương ngày 30 tháng 4’… đã sặc mùi chia rẽ Nam-Bắc…”
      Nhận xét của người Việt QG: VC chiếm Miền Nam ngày 30 tháng 4 là một vết thương lòng tủi nhục cho cả nước thì sao gọi là “chia rẽ Nam-Bắc”? Chỉ có những kẻ đốn mạt như VC Sơn Hào mới xấc xược, hỗn láo, ngu xuẩn gọi như thế.
3)  VC Sơn Hào viết: “Ông quên mất một điều đơn giản, tối thiểu là chỉ có quân đội xâm lược Mỹ và bè lũ Việt gian tay sai của Mỹ là thất thủ, là mất miền Nam, mất Sài Gòn, còn dân tộc Việt Nam, cả Nam lẫn Bắc là người thắng trận, thu giang sơn về một mối, chấm dứt ách thống trị của thực dân mới.”
      Nhận xét của người Việt QG: Chữ “bè lũ Việt gian tay sai” nên dùng cho HCM thì đúng hơn. Và câu văn chính xác phải viết như vầy: “bè lũ Việt gian HCM là tay sai của Nga, Tàu”. Còn nói về dân tộc Việt Nam trong ngày 30-4-75 thì phải viết như thế nầy mới chính xác: “dân tộc Việt Nam, cả Nam lẫn Bắc, là những người bị VC lừa, giang sơn bị VC thu về một mối để sau đó dâng cho Tàu, chấm dứt thời kỳ tự do của nửa phần đất nước.”
4)  VC Sơn Hào viết: “Ngày 30 tháng 4, 1975 là ngày hội của toàn dân đoàn kết, chiến thắng.”
      Nhận xét của người Việt QG: Người có đầu óc bình thường thì phải viết như thế nầy mới đúng: “Ngày 30 tháng 4, 1975 là ngày đau thương của toàn khối dân tộc.”
5)  VC Sơn Hào viết: “Nhân dân trong nước và cả thế giới chứng kiến sau 30 tháng 4, 1975 không hề có tắm máu, không hề có trả thù.”
      Nhận xét của người Việt QG: Sơn Hào là cán bộ tuyên vận của VC mà trơ trẽn và kém hiểu biết khi viết câu văn tuyên truyền quá kém cõi như thế. Nếu HCM có sống lại cũng không thể nào ngửi nổi. VC Sơn Hào phải viết như thế nầy thì mới lọt lỗ tai người nghe: “Nhân dân trong nước và cả thế giới chứng kiến sau 30 tháng 4, 1975 có tắm máu rất kỹ thuật và trả thù một cách kín đáo qua hình thức ‘học tập cải tạo’ và đi vùng ‘kinh tế mới.‘”
6)  VC Sơn Hào viết: “Có một số người…, trong số đó có nợ máu với nhân dân…, đã được tổ chức học tập, cải tạo, nhằm khêu gợi lòng yêu nước, tình đồng bào, nghĩa dân tộc… Như thế là việc làm vô cùng nhân đạo, rất nhân quyền…”
      Nhận xét của người Việt QG: Con két khi nó nói sai một tiếng mà nó còn biết ngượng miệng và nói lại cho đúng. Còn tên VC Sơn Hào thì mặt chai mài đá nên chẳng biết ngượng chút nào khi viết câu văn trên! VC Sơn Hào phải viết như sau mới đúng: “Có hàng trăm ngàn người…, trong số đó đảng VC cho là ‘có nợ máu với nhân dân’…, nên đã lùa họ đi tù dưới hình thức ‘học tập cải tạo…’ cho chết bỏ.”

Cái nhìn chung của người Việt QG về bài viết của VC Sơn Hào: Bài tuyên truyền nầy rất rẻ tiền đối với người Việt Quốc Gia trọng tuổi và có kinh nghiệm về VC đang ở hải ngoại, nhưng cũng có tác dụng đôi chút đối với những người trẻ kém hiểu biết về VC và những người hời hợt kém ý thức về VC. Mục đích của VC là nhục mạ toàn thể người Việt tị nạn CS ở hải ngoại để thử xem họ có phản ứng nào hay không, hoặc có phản ứng thì tới mức độ nào. Nếu phản ứng nhẹ thì sẽ lấn tới; còn phản ứng mạnh thì chém vè, lùi một bước để chờ cơ hội thuận tiện.

Về tờ báo Người Việt, người Việt QG nhận xét: Rõ ràng báo Người Việt là một công cụ đắc lực của VC vì đã xuất chiêu nhiều lần, chứ không phải lần đầu hay vì “lý do kỹ thuật”. Sau phản ứng mạnh mẽ của các đoàn thể ở Nam Cali, nhất là Thư Phản Kháng của Liên Hội Cựu Chiến Sĩ Việt Nam Cộng Hòa Miền Nam California và bài báo nặng ký của nữ ký giả Hoàng Dược Thảo, thì Chủ Nhiệm nhật báo Người Việt Phan Huy Đạt mới nhỏ nhẹ, bẽn lẽn  “thanh minh thanh nga” qua “Thư xin lỗi”. Nội dung của “Thư xin lỗi” nầy rất tầm thường, nhằm mục đích chạy tội, tránh né phản ứng nặng như búa tạ của cộng đồng người Việt trước đây đã giáng xuống Viet Weekly và nhật báo Người Việt. Phan Huy Đạt cho rằng (lần đầu tiên) “mới phạm một lỗi nặng nề” nên “viết thư nầy để xin lỗi toàn thể cộng đồng.” Lời văn rất là nhẹ nhàng như cô gái làng chơi bị gã sở khanh dạy cho một bài học. Không rõ ông Phan Huy Đạt đổ lỗi cho ai mà chỉ viết khơi khơi: “Lỗi lầm đáng tiếc trên xảy ra là do nhân viên phụ trách chọn Thư Độc Giả.” Nhân viên đó là ai, tên gì, sẽ có biện pháp như thế nào đối với y/y thị hay không? Chẳng thấy ông Đạt nói tới! Nhưng ông hứa (lèo) để chạy tội: “Chúng tôi sẽ cố gắng có thêm biện pháp ngăn ngừa những sai lầm như vậy trong tương lai…” Ai mà tin được vì nhật báo Người Việt đã hứa nhiều lần rồi nhưng vẫn chứng nào tật nấy!

Về đề nghị tẩy chay và cô lập nhật báo Người Việt, tôi xin góp ý như sau:


1) Không đọc báo Người Việt (Chẳng cần thiết phải đọc báo thân Cộng)
2) Không mua báo Người Việt (Nếu lỡ mua thì một người mua, chuyền tay cho trăm người đọc)
3) Không đăng quảng cáo trên báo Người Việt (kể cả báo giấy và báo online). Không còn ai đọc nữa thì đăng quảng cáo làm gì?
4) Không liên lạc với những người làm/viết cho báo Người Việt (Để họ tự biết đó là môt bài học quá đắt)

Phoenix, 13-7-2012
Trần Việt Đạo



-- 
Bạn nhận được thư này vì bạn đã được đăng ký vào nhóm Google Groups "VN - ONLINE".
Để đăng bài lên nhóm này, hãy gửi email đến VN-Online@googlegroups.com.
Để hủy đăng ký khỏi nhóm này, hãy gửi email tới VN-Online+unsubscribe@googlegroups.com.
Để biết tùy chọn khác, hãy truy cập nhóm này tại http://groups.google.com/group/VN-Online?hl=vi.