From: KY ngo <ngokyusa2@yahoo.com>
Date: 2012/7/22
Subject: Thư Không Niêm gởi Việt gian Võ Long Triều



Thư Không Niêm Gởi Ông Võ Long Triều

z1ky.gif picture by lekietlam

Ngô Kỷ
 
Có lẽ ông ngạc nhiên khi đọc lá thư xa lạ này vì giữa ông và tôi chẳng có dính dáng hay liên hệ gì trong quá khứ ngay cả hiện tại vì ông thuộc hàng “quý tộc”, còn tôi chỉ thuộc loại “homeless” như báo Người Việt vẫn thường reo rao trên báo. Trong cuộc đời có những điều mình không muốn làm, không muốn nói, không muốn “dây” tới, nhưng rồi không thoát khỏi cái nghiệp, chính vì vậy mới có câu “cây muốn lặng mà gió chẳng chịu ngừng,” và thật xui xẻo lại rơi trúng vào trường hợp tôi với ông.
 Ông Võ Long Triều
Tôi bản chất hay “cãi” và thích “lên tiếng” mỗi khi chứng kiến những điều “trái tai gai mắt,” chính vì vậy mà chẳng mấy ai ưa, nếu không muốn nói là bị thiên hạ ghét cay ghét đắng, thế mà riêng đối với ông thì lại ngoại lệ, dù rằng ông đã “hiếp dâm” lỗ tai tôi suốt mấy năm trời qua mỗi khi tôi mở trúng băng tầng tivi mà ông đang ba hoa chích chòe, “mục hạ vô nhân,” và nổ như kho đạn Long Bình. Đặc biệt thời gian ông điều hợp “Diễn Đàn Tuổi Trẻ” trên đài SBTN và “Vận Nước Lòng Dân” cho đài VHN TV thì tai họa càng thêm khủng khiếp. Cách đây vài năm, khi nghe buổi hỏi đáp với tên “bưng bô Đinh Quang Anh Thái” làm tôi muốn ói trước cái trò tung hứng của thầy trò ông, ông nói dốc, nói xạo và nói láo thật hết cở thợ mộc. Mặc dầu thời ông tham chính tôi còn rất trẻ không để ý gì đến “chính chị, chính em,” nhưng không vì thế mà hễ bây giờ  ông “sủa” cái gì ra thì cũng tôi phải cúi đầu tin răm rắp. Trên thực tế, con người dùng lý trí để nhận định chứ không hẳn cần phải là chứng nhân thời cuộc mới có thể thấu triệt được vấn đề. Chưa hề đi Alaska nhưng vẫn biết là nơi đó lạnh, chưa lên cung trăng nhưng vẫn hiểu là nơi đó không có sự sống, chưa gặp mặt Hồ Chí Minh nhưng vẫn kết tội hắn là tên ác ôn, dâm đảng,  chưa tiếp xúc với Võ Long Triều nhưng cũng biết rằng lão già này là loại tào lao, ba xạo và vô tư cách. Xem hành động lố bịch, nhi nhô của ông qua tivi, nghe lời nói điêu ngoa, sàm sở của ông qua đài phát thanh, đọc chữ nghĩa màu mè, lộng ngôn của ông qua báo chí hay mấy quyển hồi ký của ông, chừng đó cũng đủ để tôi đánh giá về tư cách đạo đức và trình độ của ông. Có thể đọc tới đây ông cho tôi là một thằng ăn nói mất dạy, du côn, không nể nang cao niên, cao niết gì cả, vâng, ông nhận xét đúng vì tôi đang thực hiện câu phương châm “đi với Bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy” đây, vì đâu có ai gọi “bà đĩ” hay “ông ăn cướp” bao giờ, và ông quả là con “quỷ” đội lớp người không hơn không kém, chính vì thế bất cứ ngôn  từ ngôn từ nào mà tôi dùng cho ông cũng là còn lịch sự lắm đấy.
Trong quá khứ và ngay cả hiện tại, ông luôn núp dưới cái nhãn “bộ trưởng,” “kỷ sư bên Pháp về,” vai lứa ‘toi, moi’ với hèn tướng Nguyễn Cao Kỳ v.v..., nên ông ru ngũ được một số người hám danh, xua nịnh, dụ dỗ được vài ba báo đài nể nang, trọng vọng, hay đàn đúm được đôi ba thằng chính khách hoạt đầu, xôi thịt, chẳng qua là vì bọn này cũng thuộc dạng “cá mè một lứa,” “ngưu tầm ngưu mã tầm mã” mà thôi. Nhưng đối với những đồng hương có tư cách, khí khái, liêm sỉ, hiểu biết thì họ rất khinh bỉ ông, đánh giá ông rất thấp dưới mắt họ. “Nói có sách mách có chứng,” tôi trích lại dưới đây phần đối thoại đầy kịch tính, lố lăng, dị hợm giữa thầy trò ông, để ông và quý đồng hương thấy những điều tôi nhận xét về ông không có ngoa chút nào cả, và tôi sẽ phân tích thêm về sự vô liêm sỉ của ông sau đó.
 
  
 
Thực hiện: Ðinh Quang Anh Thái/Người Việt
Ba giờ chiều ngày 24 Tháng Mười sắp tới, tại phòng sinh hoạt Lê Ðình Ðiểu của nhật báo Người Việt, California, tác giả Võ Long Triều sẽ cho ra mắt “Hồi Ký Võ Long Triều.”
Ông Võ Long Triều nguyên là tổng trưởng thanh niên của Việt Nam Cộng Hòa năm 1966, nguyên dân biểu đối lập và từng là chủ nhiệm nhật báo Ðại Dân Tộc. Hiện ông đang sống tại Fresno, California.
Nhân dịp từ Fresno về quận Cam thăm bằng hữu, ông Triều dành cho Người Việt cuộc phỏng vấn sau đây.
- ÐQAThái: Lúc ông du học từ Pháp về, rồi sau đó nhận chức tổng trưởng thanh niên trong nội các của Thủ Tướng Nguyễn Cao Kỳ, xã hội miền Nam trong mắt ông ra sao ạ?
- Ông Võ Long Triều: Như bất cứ du học sinh nào trở về, tôi khát khao được phục vụ đất nước. Miền Nam lúc bấy giờ, so với các nước Tây phương, dù bị cho là chậm tiến, nghèo khổ, nhưng tôi thấy không đến nỗi nào và tôi hy vọng rằng với sự lãnh đạo của chính phủ thời đó, tôi sẽ có cơ hội phục vụ hữu hiệu hơn. Lúc đó, chiến tranh đã có mòi leo thang và tôi nghĩ là mình chắc chắn sẽ thắng Cộng Sản. Ðó là ý nghĩ chủ quan, vì chúng ta được thế giới tự do ủng hộ, trong đó có Mỹ là cường quốc vĩ đại, thành ra cho dù miền Bắc có Trung Cộng và Liên Xô đứng sau lưng nhưng tôi không tin họ thắng được mình. Chính vì vậy tôi làm việc trong tinh thần hăng say và rất tin tưởng.
- ÐQAThái: Trở thành tổng trưởng thanh niên vào tuổi ngoài 30, ông có mang mộng “đội đá vá trời” không?
- Ông Võ Long Triều: Thoạt đầu, khi ông Nguyễn Cao Kỳ mời tôi làm tổng trưởng, tôi đã từ chối. Phải nói là ông Thiếu Tướng Kỳ quả là có cao vọng “đội đá vá trời” và ông không những tin tôi mà còn tin vô điều kiện những người bạn của tôi. Ông tướng dám giao cho tôi tỉnh Mỹ Tho để làm thí điểm cho công tác xây dựng và phát triển. Lúc đó anh em tụi tôi có kế hoạch “vết dầu loang”, nghĩa là dùng một nơi làm thí điểm, rồi từ đó tiến qua các nơi khác. Chủ trương của chúng tôi là làm tất cả mọi việc với mục tiêu vì dân chúng, cho dân chúng, để dân chúng yêu thương mình, tin tưởng mình và cùng nhau chống lại Cộng Sản.
Do đó, anh em chúng tôi hè nhau lấy Mỹ Tho làm tỉnh thí điểm và chúng tôi đã được Thiếu Tướng Nguyễn Bảo Trị ủng hộ hết lòng. Nhưng sau tôi nghĩ, mai sau rủi Tướng Trị không còn làm tư lệnh Sư Ðoàn 7 nữa, người thay thế ông Trị không vừa ý thì mình đâu có làm được nữa, nên chúng tôi về lại Sài Gòn và lấy quận Tám là quận nghèo nhứt làm thí điểm với chương trình mang tên “Chương trình phát triển Quận Tám.”
- ÐQAThái: Nhân nói chuyện về ông Nguyễn Cao Kỳ, xin hỏi ông Thiếu Tướng Nguyễn Cao Kỳ thời làm thủ tướng của nội các chiến tranh thập niên 60 và ông Nguyễn Cao Kỳ trong những năm gần đây, ông nhận định ra sao?
- Ông Võ Long Triều: Ðối với tôi có hai ông Nguyễn Cao Kỳ: một ông có lòng vì đất nước, muốn “đội đá vá trời”, muốn xây dựng đất nước và đem lại hạnh phúc cho dân tộc. Rồi tự nhiên bây giờ ông Kỳ biến thành một người tự phản bội chính mình và phản bội đồng đội, đồng hành thì tôi rất buồn.
- ÐQAThái: Thưa ông, dường như người Việt chúng ta chưa quen với văn hóa chia tay, tức là làm ăn cùng một công ty với nhau, sống trong một gia đình với nhau, hoặc là làm trong một công sở chính phủ với nhau, vì một lý do nào đó phải chia tay, chúng ta thường mang theo nhiều cay đắng. Lúc ông rời khỏi nội các chiến tranh, ông và Thiếu Tướng Kỳ có cay đắng với nhau không?
- Ông Võ Long Triều: Có một sự bực mình nhưng không có cay đắng. Bởi vì sau khi tôi rời nội các, mặc dù tôi đi quân dịch nhưng mà tôi vẫn thường gặp ông Kỳ để nói chuyện, tâm sự nhiều thứ. Tại sao tôi rời, vì tôi thấy ông Kỳ để cho ông Tướng Loan lộng quyền quá nhiều, Thiếu Tướng Loan muốn bắt ai thì bắt.
- ÐQAThái: Ông cho nghe một thí dụ?
- Ông Võ Long Triều: Tôi biết được ông Loan bắt một ông đổng lý văn phòng Bộ Y Tế, là Bác Sĩ Lập. Ông bác sĩ này cho đến bây giờ tôi vẫn chưa gặp mặt và cũng không biết ông ra sao, thậm chí tôi cũng không biết ông là ai. Nhưng mà ông Loan bắt ông này với lý do là kỳ thị Nam Bắc. Thú thật với anh, khi tôi du học thì bạn của tôi người Bắc nhiều hơn, và sau khi cộng tác với ông Kỳ thì ông Kỳ và tôi rất thân. Sau khi gây gổ với nhau rồi, từ chức rồi, tôi đi quân dịch rồi mà vẫn còn thân thiện với ông Kỳ. Chuyện cay đắng đó, thẳng thừng mà nói thì không có, nhưng mà hồi chia tay gây gổ nhau dữ dội thì có.
- ÐQAThái: Lý do nào khiến ông trở thành một dân biểu đối lập?
- Ông Võ Long Triều: Sau khi tôi từ chức rồi, thì ông Thiếu Tướng Kỳ nói, thôi bây giờ ‘toa’ không vừa ý thì để chính phủ cử ‘toa’ đi làm đại sứ ở Luân Ðôn kiêm luôn đại sứ ở Bỉ. Trong lúc cãi nhau, tôi đổ quạu nói, ‘moa’ không thuộc vào hạng được làm vua thua làm đại sứ, đừng có tưởng như vậy. Ông Kỳ nói rằng, được rồi, chính phủ sẽ cử cậu vào một chức vụ vô cùng quan trọng, cách Sài Gòn 15 cây số. Nghe vậy, tôi văng tục liền.
- ÐQAThái: “Chức vụ vô cùng quan trọng, cách Sài Gòn 15 cây số”, ý ông Kỳ muốn ám chỉ trường Bộ Binh Thủ Ðức?
- Ông Võ Long Triều: Ðúng vậy. Tôi đi quân dịch rồi trở về. Sau này tập hồi ký số 2, tôi sẽ nói rõ. Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu với tôi cũng thân thiện nhưng mà sau không còn thân thiện nữa, ổng đì tôi. Tôi mới ra ứng cử, khi mới ra ứng cử thì tôi không có gì chống đối chính phủ, nhưng từ những sai trái đó, tôi thành ra đối lập, chỉ có vậy thôi.
- ÐQAThái: Ông đã giữ chức vụ cao cấp của chính phủ Việt Nam Cộng Hòa, ông cũng là dân biểu đối lập tại Hạ Viện và là chủ nhiệm một tờ nhật báo lớn là tờ Ðại Dân Tộc; bây giờ sau hơn 30 năm nhìn lại, có khi nào ông nghĩ là ông cũng có phần lỗi cách nào đó trong việc miền Nam mất vào tay Cộng Sản?
- Ông Võ Long Triều: Dù ít hay nhiều, tôi không thể chối cãi được là mình cũng có lỗi trong việc mất miền Nam. Vì tôi là từng là tổng trưởng trong nội các chiến tranh của Thủ Tướng Kỳ, thì khi miền Nam bị sụp đổ, tôi cũng có phần trách nhiệm đối với hậu quả đó.
- ÐQAThái: Cám ơn ông đã ghé thăm Người Việt và dành cho cuộc phỏng vấn này.
Sao, ông có nhớ ra chưa những “tiếng pháo” đầy dối trá ở trên? Nào là: “Tôi khao khát được phục vụ đất nước..,” “Thoạt đầu ông Nguyễn Cao Kỳ mời tôi làm tổng trưởng, tôi đã từ chối,” “Tại sao tôi rời, vì tôi thấy ông Kỳ để cho ông tướng Loan lộng quyền quá nhiều, Thiếu Tướng Loan muốn bắt ai thì bắt..,” “Trong lúc cãi nhau, tôi đổ quạu nói, ‘moa’ không thuộc hạng được làm vua thua làm đại sứ, đừng có tưởng như vậy. Ông Kỳ nói rằng, được rồi, chính phủ sẽ cử cậu vào một chức vụ vô cùng quan trọng, cách Sài Gòn 15 cây số. Nghe vậy, tôi văng tục liền..,” “Rồi tự nhiên ông Kỳ biến thành một người tự phản bội chính mình và phản bội đồng đội, đồng hành thì tôi rất buồn” v.v.., thú thật khi nghe ông phát biểu lúc đó, tôi ớn lạnh chỉ muốn ói thôi vì quá xấu hổ cho sự láo xạo của ông, nhưng hôm nay tình cờ tôi đọc trên net cái tập hồi ký mang tựa đề “Cái Mốc Lịch Sử: ngày 30-4-1975” chứa đầy sự cao ngạo, dối trá, cường điệu, đặc biệt trong cái chương “Những Gì Tôi Biết Về Việc Nguyễn Cao Kỳ Về Nước” thì tôi bị lùng bùng cả hai lỗ tai, tôi phẫn nộ, muốn văng tục, muốn chửi thề và muốn phỉ nhổ vào cái bản mặt phản quốc và vô liêm sỉ của ông, quả thật ông là một tên đạo đức giả và mị dân chưa từng có trong lịch sử nhân loại. Một mặt lúc nào ông cũng múa may quay cuồng ái quốc thương nòi, hồ hởi lên án Nguyễn Cao Kỳ phản quốc, phản bội chiến hữu, thì cũng cùng trong lúc đó, chính bản thân Võ Long Triều lại cúi đầu làm thân khuyển mã, cúc cung tận tụy cho Nguyễn Cao Kỳ. Ông đã cố vấn, tiếp tay, xúi giục Nguyễn Cao Kỳ về lại Việt Nam cộng tác với quân thù cộng sản như lời tự thuật dài dòng chi tiết của chính ông trong tập hồi ký “Những Gì Tôi Biết Về Việc Nguyễn Cao Kỳ Về Nước” như sau:
CÁI MỐC LỊCH SỬ: NGÀY 30 – 04 –1975
NHỮNG GÌ TÔI BIẾT VỀ VIỆC NGUYỄN CAO KỲ VỀ NƯỚC
Phần II
Những gì tôi biết, hình như có hai Nguyễn Cao Kỳ, một Nguyễn Cao Kỳ phản bội đồng đội, phản bội chính mình, khi chấp nhận làm con cờ cho cộng sản trong giai đoạn mà chế độ vô nhân nầy đang bị đảo điên, đang cần sự tiếp tay hỗ trợ về mọi phía. Và một Nguyễn Cao Kỳ Từ 1966 đến 1975, có lòng với đất nước, muốn đội đá vá trời nhưng không thành, vì thiếu hiểu biết việc quốc gia đại sự, biến chuyển quốc tế, thế chiến lược toàn cầu, vai trò của Việt Nam trong hoàn cảnh đó và nhứt là vì những đàn em dựa hơi phá bĩnh hay nhóm “Lương Sơn Bạc” cùng ăn thề uống máu với ông ỷ thế làm hư việc.
Ðể giữ sự công bằng đối với ông, để giữ sự trung thực theo lương tâm của nhà báo và sự đứng đắn ngay tình của một cộng sự viên đã một thời được ông kính trọng và tin tưởng, những gì tôi tường thuật về cựu Thiếu Tướng Nguyễn Cao Kỳ, hiện còn những nhân chứng sống có thể xác nhận. Người đầu tiên trong đó chính là ông Nguyễn Cao Kỳ. Và đây là câu chuyện:
Chuông điện thoại reo, tiếng nói ồ ề từ đường dây bên kia:
- Triều đó hả? Nguyễn Cao Kỳ đây, nầy cậu có muốn về Việt Nam không?
- Về làm gì? Moa đã nói nhiều lần: “một ra đi không hẹn ngày về” rồi mà. Khi nào đất nước hết bóng công an cộng sản, có tự do dân chủ và nhân quyền thì có moa ở Saigon.
- Ði về với moa, tớ được tụi nó mời đường hoàng.
- Nói chơi hay nói thật vậy? Thằng ma nào cao hứng mời toa vậy? Cái trò nầy moa đã thấy qua rồi. Bỏ đi tám.
- Thật mà, Thằng Nguyễn Ðình Bin, Thứ Trưởng Ngoại Giao của tụi nó đích thân tỏ lời mời trong một bữa cơm ở San Francisco, sau khi gặp gỡ ở sân golf. Nó nói: “Anh em bên nhà muốn tỏ ý mời Thiếu Tướng về thăm quê hương, và nếu có dịp xin Thiếu Tướng cho ý kiến về tinh thần và cung cách liên hệ với Hoa Kỳ, ông là người thông suốt nhứt.” Và cũng nhân cơ hội để cho mọi người biết người Việt chúng ta đã sẵn lòng quên quá khứ và đang nghĩ việc xây dựng tương lai.
- Còn khuya, bá láp, toa vừa bước chân lên máy bay thì bên nầy anh em sẽ chửi toa như chửi “Ch...” để rồi toa xem.
- Sợ “Ðếch” gì? Cậu biết thừa, xưa nay tớ có sợ ai đâu, vả lại tớ luôn luôn nghĩ rằng sẽ có ngày vết thương cũ phải được hàng gắn bằng cách nầy hay cách khác. Tốt nhất là trong giai đoạn mình còn sống để về thăm quê cha đất tổ.
- Thằng nào lại không mong mỏi điều đó? Nhưng vết thương của đất nước sẽ được hàn gắn bằng cách nào? Bằng cách đầu hàng “Bẩm ông xin tha thứ, ban luật đại xá cho chúng con” như thằng Phó Bá Long van xin năm 1992 chăng? Chuyện đó không có moa!
- Làm gì có chuyện đó. Ðây là chuyện “sérieux” (nghiêm chỉnh), Khi nào về đến Việt Nam, gặp nhau mình có thể cùng với anh em bên kia bàn thảo.
- Moa không tin có chuyện đó. Moa có kinh nghiệm với ông Ðại Tường Dương Văn Minh ở bên Pháp rồi, toa thử biểu tụi nó viết thư chính thức mời toa đi.
- Dĩ nhiên rồi sẽ có.
- Nếu thật sự là như vậy thì ít ra toa phải phổ biến một bản thông cáo xác định lập trường và mục đích của toa trước khi bước lên cầu thang máy bay. Như vậy thì rõ ràng minh bạch.
- OK, hay lắm, cậu làm ơn thảo giùm cho tớ một lời tuyên bố đi, nhưng mà lần nầy phải làm gấp, không được hứa rồi kéo dài như lần trước bắt tớ chờ đôi ba tháng rồi cút luôn đấy.
- Ðược rồi, để moa thảo giùm cho, sẽ có ngay.
Sở dĩ ông nguyễn Cao Kỳ giao điều kiện như vậy là vì thời gian trước đó khá lâu, ông tuyên bố lăng nhăng gì đó, báo chí và truyền thông truyền hình chỉ trích phê bình ông rất gắt gao, làm ông mất mặt. Khi đó tình cờ tôi đang đi vào Restaurant Song Long ở đường Bolsa thấy một xe chạy ngang, qua khỏi tôi lại ngừng, người bước xuống đó là Thiếu Tướng Kỳ, có cựu Thiếu Tá Liệu nguyên là tùy viên của ông ngày trước cùng đi. Ông Kỳ chận tôi lại. Sau khi nói chuyện qua loa tôi hỏi liền:
- Tại sao toa tuyên bố lăng nhăng làm báo chí sỉ vả tùm lum vậy?
Ông Kỳ đính chánh:
- Tụi nó xuyên tạc ý kiến moa.
- Phát biểu bố láo bố lếu là nghề của toa, gây hiểu lầm và bị phê bình lên án là phải, khi nào thấy cần đưa ra một ý kiến gì đó thì nên viết thành một bản văn, phổ biến rộng rãi, không ai có thể hiểu lầm xuyên tạc được.
- Ðồng ý, vậy cậu có thể thảo giùm một bản văn cho tớ không?
- Ðược rồi để moa thảo cho, nhưng với một điều kiện là từ nay không nên bốc đồng nói bậy nữa thì moa mới thảo.
Ông Kỳ nhanh chống biểu đồng tình. Tôi lỡ miệng hứa cho qua đường, đến khi về nhà tôi có than với bà xã là “bản tính của ông Kỳ là hay bốc đồng nói không suy nghĩ. Bây giờ mình có giữ lời hứa, bỏ công thảo bất cứ thứ gì, rồi nay may ổng lại bốc đồng ham ăn ham nói thì ai bịt miệng ông ta được? Ðời anh chưa thất hứa với ai bao giờ nhưng lần nầy chắc phải đành lỗi hẹn làm thinh.
Sau đó lại gặp ông Kỳ ở Santa Ana một lần nữa, ông trách:
- Ð.M... chỉ gặp toa ở ngoài đường không thôi, tại sao không ghé qua nhà chơi? Và lời tuyên bố của moa toa hứa viết đâu?
Tôi giả vờ lấy cớ:
- Moa không có tài liệu báo chí sỉ vả toa như thế nào làm sao viết được.
- Thôi được rồi, để moa biểu thằng Liệu nó gởi cho toa.
Tuần lễ sau tôi nhận được nhiều bài báo và một video cassette do cựu Thiếu Tá Liệu gởi đến nhưng tôi vẫn làm ngơ. Còn về việc lần nầy tôi xét thấy vấn đề hơi nghiêm chỉnh hơn trước, nên trong lúc điện đàm tôi hứa sẽ có ngay. Vài giờ sau tôi gọi điện thoại lại và đọc cho ông Kỳ nghe lời tuyên bố nguyên văn như sau.
LỜI TUYÊN BỐ CỦA THIẾU TƯỚNG NGUYỄN CAO KỲ CỰU PHÓ TỔNG THỐNG VNCH
Ý thức rằng công việc góp phần xây dựng đất nước được phú cường, mưu tìm đời sống tự do, ấm no, hạnh phúc cho dân tộc và tạo thế đứng xứng đáng cho Việt Nam trong cộng đồng quốc tế ở thế kỷ 21 là trách nhiệm của mọi công dân.
Ý thức rằng do bối cảnh quốc tế. Việt Nam đã bị lôi cuốn vào cuộc nội chiến cốt nhục tương tàn, nhưng thời gian nữa thế kỷ qua đủ để làm cho lòng người phản tỉnh và nhận thức là đã đến lúc phải hàn gắn và xây dựng lại quê hương.
Quan niệm rằng lòng yêu nước không thuộc độc quyền của một phe nhóm. Ðất nước là gia sản của ông cha để lại. Người quốc gia hay cộng sản vẫn là con người Việt Nam, mang cùng một giồng máu, gánh chịu cùng một trách nhiệm đối với dân tộc.
Quan niệm rằng lịch sử thế giới từ xưa đến nay đã chứng minh: Chế độ là nhất thời, dân tộc là vạn đại.
Quan niệm rằng gần đây chủ nghĩa cộng sản tại nhiều quốc gia đã tự biến thể hoặc bị xóa bỏ vào cuối thế kỷ 20 nầy.
Vì vậy sau 21 năm đất nước bị chia cắt và 49 năm dân tộc bị ly tán, tôi nghĩ rằng đã đến lúc mọi người bên nầy và bên kia, đều có bổn phận trong phạm vi trách nhiệm và khả năng của mình, làm mọi cách để hàn gắn, tái tạo sự ổn định cho Việt Nam.
Với tinh thần đó chúng tôi, Nguyễn Cao Kỳ, với tư cách cá nhân, đã nhận lời mời của chính phủ Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt NAM, về thăm quê nhà, tiếp xúc với chính quyền, để nhận xét tình hình, trong tinh thần xây dựng và khách quan nhầm mục đích, nếu có thể được, góp phần nhỏ mọn của mình trong công cuộc tái lập sự hài hòa và uy thế cho đất nước, đem lại tự do hạnh phúc cho dân tộc.
Thiếu Tướng Nguyễn Cao Kỳ
Los Angeles ngày... tháng... năm
Sau khi nghe xong ông Kỳ nói: “Perfect”. Ông yêu cầu tôi gởi ngay bản văn nầy cho ông. Tôi còn dặn dò thêm: “Toa nên đưa lời tuyên bố nầy cho Tổng Lãnh Sự Hà Nội ở San Francisco, yêu cầu nó chuyển về cho thượng cấp của nó, hỏi có vui lòng thấy bản văn nầy được phổ biến trước khi toa về Việt Nam không? Ngoài ra hai đoạn nói về “chế độ là nhất thời” và “cộng sản biến thể hay bị xóa bỏ” nếu họ không vừa ý thì toa có thể bỏ đi cũng được.
Ðiều quan trọng là khi về đến Saigon toa phải đòi cho bằng được vào đại học, đọc một bài diễn văn trước mặt sinh viên. Trong đó toa có thể ca ngợi chế độ về đổi mới, về những chuyện đâu đâu vô tích sự... Nhưng quan trọng nhứt là phải có bốn chữ: “Tự do dân chủ”. Bên nầy tụi moa khai thác bốn chữ nầy như thế nào toa khỏi lo”.
Ông Kỳ đồng ý.
Bản thảo lời Tuyên bố nầy tôi có đọc cho rất nhiều người bạn nghe, trong đó có một tướng lãnh biết ông Kỳ nhiều, vài anh em ký giả chủ báo ở California và một vài bạn bè bên Pháp. Mục đích là để yêu cầu họ suy nghĩ giùm xem tôi có viết điều gì hớ hênh không? Tất cả tán thành ý kiến diễn đạt trong bản văn. Nhưng đa số ngạc nhiên và nghi ngờ cộng sản sẽ tráo trở.
Trước khi đi San Franciaco ông kỳ có điện thoại cho tôi biết là ông sẽ gặp Tổng Lãnh sự Hà Nội và được ông nầy mời dùng cơm trưa. Ông hứa trên đường về Los Angeles sẽ ghé qua Fresno thăm tôi và bàn việc. Hai ngày sau, lúc 9 giờ đêm tôi nhận điện thoại của ông Kỳ nói ông đang rời San Francisco mà nếu ghé qua Fresno gặp tôi nữa thì về đến Los sẽ trễ đến sáng, nên xin hẹn ngày khác gặp nhau. Bây giờ chỉ nói chuyện sơ qua bằng điện thoại thôi. Tôi hỏi:
- Hà Nội có tán thành lời tuyên bố của toa đưa ra trước khi về không? Nguyễn Ðình Bin sẽ gởi giấy mời chính thức không?
- Tụi nó đồng ý 100% về bản văn và sẽ có thơ mời chính thức. Ðồng thời Hà Nội sẽ gởi hai nhân vật qua để thảo luận chương trình đi đứng ăn ở với moa.
- Mọi chuyện hình như tốt đẹp. Nhưng tại sao quá suông sẽ như vậy làm tôi thấy hơi lạ. Rồi ông Kỳ im hơi luôn cho đến một ngày trước khi lên máy bay ông mới điện thoại báo tin cho tôi biết. Tôi hỏi:
- Toa có được giấy mời chính thức không?
- Không.
- Toa có phổ biến lời tuyên bố mà toa đã nhờ moa viết và được tụi Hà Nội thuận ý 100% như toa nói không?
- Không có phổ biến.
- Tại sao toa không chịu phổ biến? Toa có biết rằng ngang nhiên đi về làm bông hoa cho tụi nó là toa chôn vùi tên tuổi và chịu nhục nhã cả đời không?
- Sợ gì, đợi về bên đó gặp tụi nó rồi sẽ thảo luận sau.
- Toa tưởng toa là ai? Ngay những lời hứa sẽ có thơ mời, ngay quyết định đua ra lời tuyên bố cũng không có thì một là toa tự dối gạt mình, hai là toa bị hai thằng sứ giả Hà Nội dối gạt toa, ba là toa dối gạt moa. Một trong ba, hay là cả ba đều đúng, toa làm ơn nói rõ cho moa biết được không?
- Toa yên trí, toa biết moa là thằng liều, để moa về đột phá bức tường cộng sản nầy cho tụi toa thụ hưởng về sau.
- Toa đừng có giở cái vọng nói đó với moa. Thứ nhứt toa không có khả năng đột phá, thứ hai moa không phải là thằng ngồi chờ sung rụng để hưởng, thứ ba tuổi moa đã già đủ cơm ăn áo mặc rồi không cần thụ hưởng bất cứ thứ gì khác ngoại trừ thấy dân tộc mình được giải thoát. Thôi nói nhiều mích lòng vô ích, chúc toa gặp được nhiều may mắn. Nhưng có điều moa cho toa biết trước là trong tương lai, nếu moa có lập trường khác biệt, nếu moa có lời phê phán nặng nề không nể mặt anh em thì toa phải hiểu rằng mỗi thằng chúng mình bênh vực lập trường và theo lý tưởng của cá nhân mình.
- Ðược rồi. Ðể tớ về có gì hay ho tớ sẽ điện thoại cho cậu.
Từ đó và vĩnh viễn Nguyễn Cao Kỳ, theo tôi nghĩ, không còn mặt mũi nào liên lạc với tôi nữa và tôi cũng quyết định sẽ không bao giờ gặp gỡ, tiếp nhận điện thoại bởi lẽ tôi không còn gì để nói với ông ta.
Chuyện Nguyễn Cao Kỳ về nước làm giấy lên dư luận xôn xao phê phán nặng nề. Những lời tuyên bố nịnh bợ Hà Nội, phản bội đồng đội, làm cò mồi dẫn mối kinh tế của ông làm dư luận phẫn nộ phỉ nhổ.
Tôi có hỏi qua một vài người bạn quen biết ông khá nhiều như Cựu Trung Tướng Nguyễn Bảo Trị thì ông ta nói:
Thằng Kỳ có điện thoại cho moa, nó nói khá nhiều nhưng moa trả lời về trong điều kiện không rõ ràng, bất lợi đó không có moa”.
Tôi cũng có dịp hỏi qua anh Ðại Sứ Bùi Diễm, anh nói: “Ông Kỳ có điện thoại cho tôi nhưng tôi nói với ông ta về trong điều kiện hạ mình nhịn thua kiểu Hàn Tín ngày xưa thì không có tôi”.
Có những bạn bè thân hữu hỏi tôi, báo chí phỏng vấn, tôi chỉ suy đón rằng ông Kỳ một là vì háo danh tưởng mình là con cầu tự. Ông nhiều lần thố lộ với tôi có một ông thầy tướng số Thái Lan nào đó, bói rằng đời ông còn vang vẽ tiếng tăm (tốt hay xấu ông thầy nầy quên nói). Bà vợ chắp nối sau nầy là người thường lợi dụng tên tuổi của ông để làm ăn với thương gia Trung Quốc, Thái Lan và Việt Nam. Chính bản thân Nguyễn Cao Kỳ cũng nhiều lần khoe với tôi là ông quen biết nhiều phú ông, vua dầu hỏa, người Á Rập cùng đánh golf với ông và hứa sẽ hỗ trợ ông đầu tư xây dựng lại Việt Nam khi ông cần đến. Những ông bạn nầy lâu lâu tặng ông món quà một hai trăm đô la dễ dàng, coi như không có. Từ đó tôi phải suy diễn rằng Nguyễn Cao Kỳ yêu nước ngày xưa, nay bị mù lòa vì tiền hoa hồng dẫn mối cho các thương gia Á Rập hay vì quyền lợi vật chất do cộng sản hứa hẹn như trường hợp của Dương Văn Ðức con của Dương Văn Minh, và đáng buồn hơn nữa vì đàn bà thúc giục mà Nguyễn Cao Kỳ phải nghe theo! Sự suy diễn nầy đúng hay sai, bất công hay đó là sự thật chỉ có Nguyễn Cao Kỳ và bà vợ ông mới biết thôi.”
 
 
Ông Võ Long Triều
Trời cao có mắt, “không đánh mà khai,” chính Võ Long Triều tự thú hành động phản quốc của chính mình, bất trung với nước, phản bội cộng đồng, bất nghĩa với các chiến hữu khi Võ Long Triều vô tình “khoe” là từng làm “cố vấn” “tham mưu” cho hèn tướng Nguyễn Cao Kỳ phủ phục Bắc Bộ Phủ qua bàn tay lông lá của tên Thứ trưởng Ngoại Giao kiêm Chủ nhiệm Ủy ban Người Việt Nước Ngoài Nguyễn Đình Bin. Thật tình mà nói tôi chưa hề thấy ai ngu xuẩn như cái lão Võ Long Triều này, ai đời đi bưng bô, sắp xếp, tiếp tay cho Nguyễn Cao Kỳ trong kế hoạch về lại Việt Nam, thế mà bây giờ lại đi khoe khoang cho cả nước biết. Ngu thì ngu vừa thôi để người khác ngu với chứ, cũng tại cái tật thích khoa trương, múa mỏ, ba hoa khoác lác nên mới đi “lạy ông con ở bụi này” như vậy. Lẽ ra Võ Long Triều phải biết tỏ ra hối hận, ăn năn về hành động ngu xuẩn, điên rồ, vô liêm sỉ của mình trong việc đồng lõa với Nguyễn Cao Kỳ đi thông đồng với Việt cộng, thế mà lại không,  Võ Long Triều không cho đó là một cái tội mà trái lại còn vênh váo tự đắc, và còn có ý muốn cộng đồng phải trả công cho lão mới lại là một điều nghịch lý và khó ngữi chứ. Cộng đồng nguyền rủa, chửi bới Nguyễn Cao Kỳ là một tên Việt gian nhơ nhớp, bẩn thỉu, thế thì hành động nối giáo của Võ Long Triều cũng đâu có khác gì Nguyễn Cao Kỳ.  Võ Long Triều dưới mắt tôi cũng là một tên Việt gian không hơn không kém. Âu cũng là “trời cao đất dày,” cây kim dấu trong túi cũng phải lòi ra, con quạ thì không bao giờ có thể trở thành con công được, và Võ Long Triều có múa may quay cuồng mấy chăng nữa, có triết lý ”ba xu” mấy chăng nữa, có đóng vai “học giả, học thiệt” mấy chăng nữa thì Võ Long Triều cũng chỉ là Võ Long Triều, một tên già mắc dịch, mất nết, dị hợm, lố bịch, kiêu căng, tầm thường và chính yếu nhất là một con ký sinh trùng trong cộng đồng người Việt tỵ nạn cộng sản. Dù rằng Võ Long Triều thường “thanh minh thanh nga” “rào trước đón sau” để bảo vệ cho cái bệnh cường điệu, tự cao, tự phụ của lão bằng câu chữ Hán “Thị phi chi tâm, trí chi đoan giả,” nghĩa là cái tâm coi thường sự thị phi, chỉ cần cái trí ngay thẳng thôi, nhưng lão Võ Long Triều đâu có biết lão làm gì có cái tâm và làm chi có cái trí, nếu có chăng nữa thì tâm trí của lão đã bị cong queo tự thuở nào rồi.
Nhân loại đã bước qua tam thiên niên kỷ tức vào thế kỷ 21 từ lâu rồi, thế mà Võ Long Triều vẫn còn dỡ trò “ma nớp” khi hồ hởi viết một lá thư lên tiếng “phản đối” báo Người Việt. Theo thói thường ai lại chẳng vui khi thấy cuộc đấu tranh của mình có được thêm đồng minh, đồng điệu, nói một cách khác “kẻ thù của kẻ thù mình là bạn mình,” ít ra là trong giai đoạn, nhưng không, cộng đồng lại dửng dưng, thờ ơ và không có cảm xúc gì trước cái gọi là “phản tỉnh” của lão già Võ Long Triều,  vì sao, vì họ bắt được cái “tẩy” của Võ Long Triều, biết được cái ẩn ý bịp bợm, cái âm mưu hèn mọn của Võ Long Triều. Dân trí bây giờ cao lắm, các chú các bác H.O bây giờ hầu hết sử dụng được computer, thế thì Võ Long Triều làm sao qua mặt họ cho được, họ thấy được hết cái dã tâm của Võ Long Triều. Một tên ăn ở dầm dề, lên đài lên báo, ơn qua nghĩa lại với tập đoàn báo Người Việt một cách khắn khít, chặt chẽ như “super glue,” thì làm gì có cái chuyện thật tâm đi phê bình, chỉ trích, bất mãn, lên án quan thầy của chính hắn, trái lại lá thư “phản đối” mà Võ Long Truyền tung ra, đó chỉ là một cái phao để lão thoát thân trước khi “chết chùm” với tập đoàn báo Người Việt mà thôi. Cái loại khôn vặt, quỷ quyệt này chỉ làm cho thiên hạ mỉa mai, khinh bỉ và chê cười mà thôi. Bản chất phản trắc như Võ Long Triều làm gì có trung, có hiếu, làm gì có nghĩa, có tình, suốt đời hắn cho đến bây giờ sắp xuống lổ rồi cũng chẳng có ai là chiến hữu, thân hữu hay đồng minh, một loại “ăn cháo đái bát,” “qua cầu rút ván” thì làm sao ai dám mà kết thân với hắn. Cho hắn ăn sung ở sướng, mập mặt thế mà hắn chửi rủa không sót một ai, từ cố Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu, đến Cụ Trần Văn Hương, đến Tướng Dương Văn Minh đều bị hắn chê bai, chửi rủa không tiếc lời, hắn cho rằng cả miền Nam Việt Nam không có lấy một người lãnh đạo xứng đáng, chỉ có một mình hắn thôi. Thử hỏi làm sao tôi có thể tôn trọng và cảm phục hắn được dù rằng tôi cũng hiểu được ít nhiều đạo lý thánh hiền là phải biết kính nể người già. Hắn đúng là nhân vật mà Carson đã ám chỉ: “Chôn lúc 60 tuổi nhưng đã chết từ lúc 30 tuổi.”
Ai cũng biết tất cả hành động, việc làm, bài vở đăng tải trên báo Người Việt trong quá khứ, hiện tại, kể cả tương lai cũng đều năm trong chính sách, đường lối do Đỗ Ngọc Yến để lại, cũng giống như bọn Bắc Bộ Phủ bây giờ đang tiếp tục chủ trương của “cha già vĩ đại” Hồ Chí Minh của chúng, thế mà theo lá thư “phản đối” báo Người Việt thì Võ Long Triều tha hồ chỉ trích Chủ nhiệm Phan Huy Đạt một cách “vô tội vạ,” nhưng lại che chở cho tên tội đồ Đỗ Ngọc Yến. Để chứng minh, tôi trích lại sau đây nguyên văn lá thư “phản đối’ báo Người Việt của Võ Long Triều để đồng hương kính tường, rồi sau đó tôi sẽ phân tích cái thâm ý của lão sau.
Luật sư Phan Huy Đạt, đương kim chủ nhiệm báo Người Việt
 
Võ Long Triu493 W. Prescott Ave
Clovis Ca 93619
 
                                                 Garden Grove, ngày 14 tháng 7 năm 2012

Kính gi: Anh Phan Huy Đt,              Ch nhim nht báo Người Vit
              Kiêm T
ng giám đc Công ty Người Vit.

Đ
ng kính gi: Quý anh ch em hi viên Hi đng
                      Qu
n tr Công ty Người Vit.

Anh Đ
t thân mến,

V
 Fresno hơn mt tun, tôi mi xung ti Orange County lúc 6 gi 30 chiu ngày 13/7, được tin Công ty Người Vit mi hp báo xong, mc đích t li vi đc gi và đng hương vì lý do đăng mt bài s nhc thm t toàn thquân cán chính Vit Nam Cng Hòa, đng thi ca ngi cng sn Hà Ni qun tr đt nước mt cách anh minh sáng sut, và khen ngi chế đ “ci to” rt nhân đo.

Tôi tìm ngay bài báo, đ
c xong va bun va phn n.

Tôi vi
ết bc thư ny cho anh và cho quý v trong hi đng qun tr vi tư cách là  mt thân hu, là người t xem mình như thuc báo Người Vit. Bi vì anh Đ Ngc Yến, sáng lp viên nht báo ny là bn thân thiết và là cng s viên tin cy, lâu bn ca tôi t năm 1966 liên tc mãi đến ngày 30 tháng 4 năm 1975.
Anh đã cùng vi tôi xây dng nht báo Đi Dân Tc, làm cho nó tr thành t báo ln mnh nht Saigon thi đó. Nhng mi liên h mt thiết đó khiến chúng tôi xem nhau còn hơn anh em kết nghĩa gn như rut tht.
Năm 1998 khi tôi sang M, Đ Ngc Yến tha thiết mi tôi và c anh Hoàng Ngc Tu cũng mun tôi v OrangeCounty hp tác vi công ty báo Người Vit, nhưng tôi đã t chi. Cho nên đi vi tôi, vic ca báo Người Vit, sn nghip ca Đ Ngc Yến cũng gn như vic ca Võ Long Triu.
Gii thích dông dài đ anh hiu ti sao tôi bun vì các anh cho đăng bài báo ca Sơn Hào chng minh lp trường chính tr ca nhóm Người Vit thay đi quá bt ng và trng trn. Tôi hình dung s nghip ca ông bn Đ Ngc Yến ca tôi có du hiu và cơ hi s sp đ
Nghĩ li tôi càng bun hơn vì sau khi anh Yến va mi qua đi, ni b bt đng, phe nhóm kình chng nhau, người mình hi mình, đem ph biến nhng hình nh vô giá tr đi vi mt nhà báo chuyên nghip như anh Yến và là mt tình báo viên ca VNCH, cho dù người đó có tiếp xúc vi đng minh hay k thù, biết đâu theo yêu cu ca cp trên anh y? Mt s kin vô ý thc và c tình gây tiếng tăm không tt, to s hiu lm, bt bình phn đi mnh mtrong cng đng. Tôi đã phi viết bài gii thích, bênh vc cho người bn quá c. Tôi ly danh d bo đm rng người bn và cng s ca tôi, có lp trường quc gia vng chc, đã tng cng tác vi tôi lâu năm, đc bit trong chương trình phát trin cng đng qun 8 Sài Gòn, vi mc đích to cuc sng an lành c