BỐN ĐOẠN NÀY LÀ THƠ
PHẢI KHÔNG?
Một hôm, buồn quá, tôi ra biển
núp bóng thùy dương ngó nước mây
ẩn hiện một người con gái đẹp
tóc vàng như thể gái phương Tây
Người con gái đó bay trên biển
như chiếc thuyền trôi với cánh buồm
như chiếc thuyền trôi thời bỏ xứ
trôi hoài trên đại hải trùng dương...
Tôi buồn đến nỗi nghe tôi khóc
tiếng sóng thương tôi cũng nghẹn ngào
Tôi muốn làm thơ mà bất lực
thả hồn cho gió thổi lên cao
Lên cao, tôi gặp mây, trên đó,
nhìn xuống, chao ôi, biển chập chùng
Biển vẫn còn kia, người đã mất
như là lời Phật: “Có là Không!”...
Tôi buồn không biết vì sao vậy
(trước đó và sau đó, thật buồn)
Núp nắng, nên chi lòng lạnh ngắt:
Giữa trời, lòng vẫn lạnh như sương!
Phải chăng cô gái là ma hiện
để dẫn tôi về thăm Cố Hương?
Thăm những mảnh thuyền trôi lại chỗ
rong rêu nằm tấp gốc thùy dương?
Một hôm... giờ đã mười năm chẵn
rồi sẽ thiên thu... hỡi một người!
Không phải một mà muôn triệu nhé!
Buồn ơi Tổ Quốc của tôi ơi!
Đất lành sao lũ chim không đậu?
Cọp dữ còn thân thiết với người.
Chế độ là gì... sao nước mắt
tôi cầm không được, để tuôn rơi!
Một hôm... cầm bút. Và tôi viết:
bốn đoạn trên là thơ, phải không?
TRẦN VẤN LỆ
POETRY, THESE FOUR PARAGRAPHS?
One day, too heartsick, I got to the beach;
Under the willows, I gazed at the sea and the air.
There loomed a beautiful girl
Like an Western young lady with blond hair.
She flew over the surf
As a boat that floated with its sail so bare
Like so many boats while deserting their country
Continuing to float on the vast ocean in despair...
I was so sad that I heard myself weeping;
The waves so pitied me they choked their sound.
I wanted to write a poem but unable;
I let my soul soar high by the wind bound.
Up at the height I met the clouds over there,
Looking down - Oh, how the sea was profound:
It was still there, why people had passed away!
Now there then nowhere, as Buddha did expound.
I felt melancholy (there was deep grief
Before that and after that), I did not know why.
Sheltering in the shade I sensed my soul cold;
My heart was frore like frost under the warm sky.
Was that girl actually a ghost that appeared
To lead me back to my old country on the sly
To visit the pieces of those boats that drifted
Over to the foot of the willows mossy there to lie?
One day... it has been ten years ago, then it was
Into eternity... one human being, once and for all
And not only one but thousands, millions:
How dismal my Fatherland, you heard my call?
Were branches gentle, why birds did not perch
While tigers might be friendly with men not gall?
What has it stood for, that regime?
Why I could not hold back, but let my tears fall!
One day... I took my pen. And I wrote
The four paragraphs above, poetry was it withal?
No comments:
Post a Comment