Nguyễn Chí Vịnh: Nhân vật «ẩn số»
Đăng vào ngày 22/01/2012 @9:43 Sáng
Nguyễn Vĩnh
Có một thời (cũng chưa xa), ông Nguyễn Chí Vịnh là một trong số nhân
vật có khá nhiều tin đồn nhân sự. Người ta nói ông sẽ làm việc này, hoặc
là trên định cất nhắc vào một việc kia. Ông Vịnh lại có thế mạnh là con
trai viên tướng nổi danh thời đầu chống Mỹ – ông Nguyễn Chí Thanh. Vì
thế tưởng như việc đưa vào cấp cục trưởng, rồi tổng cục trưởng lên hàm
thiếu tướng sẽ xuôi thuận ngay, hóa ra không phải, là “bé cái nhầm” mới
chết… Rồi khi ông Vịnh đã vượt vũ môn, lên tới cấp tướng thì chức thứ
trưởng quốc phòng lại nghĩ cầm chắc ngay; ấy vậy mà cũng phải trầy trật
mãi.
Sao thế? Là do ông Nguyễn Chí Vịnh bị cản mạnh, bị chống lại hết sức
quyết liệt. Lời tố cáo ông Vịnh đến từ nhiều đại thần, những vị lão
thành cách mạng, đều các bậc hiệt kiệt cả chứ không phải mấy chuyện phá
đám quấy rối từ đồng cấp các cỡ.
Mà không phải nghe nói hoặc tin đồn gì đâu nhé. Đây toàn là đơn thư
chính thức chính danh, những tài liệu dầy cộp khi trình bày khi can gián
hoặc tố giác với cấp trên, tận cấp đỉnh quốc gia chứ không loàng xoàng
cấp bộ, cấp cục. Số lượng nhiều vô kể, như có thể chất đầy các văn phòng
trung ương và dồn ứ trên mạng internet. Các tài liệu và lập luận chống
ông Chí Vịnh tập trung vào tư cách đạo đức, vào các việc làm sai trái –
nhất là mưu mô bè phái để hại người lương thiện, cốt vinh thân phì gia
hồi ông trong dàn cán bộ khung chủ chốt ở cục, sau này đứng đầu một tổng
cục hết sức quan trọng của quân đội.
Lời tố giác đúng – sai thế nào chắc chỉ ở những cấp cực cao, hoặc sau
này là lịch sử thì mới có thể phán xét nổi. Còn với những công dân bình
thường như đông đảo chúng ta thì chưa nên bàn soạn tham gia vào mấy câu
chuyện đó để làm gì.
Còn một chuyện cuối cùng rất quan trọng nữa, đó là con đường bước qua
cổng đỏ của ông Nguyễn Chí Vịnh, ngụ ý là việc vào ngồi ghế trung ương
của ông. Đã từng xuất hiện tin đồn từ lâu là ông Vịnh sẽ vào trung ương
khóa nọ khóa kia. Tất cả vẫn cứ trật khất mãi để tới khóa 11 này. Ông
Vịnh không những lên chức thứ trưởng quốc phòng trước đó mà lại tiến vào
trung ủy chính thức thẳng một lèo chứ chẳng có qua cầu dự bị dự khuyết
như con cái ngay cả mấy nhà dòng dõi khác.
Tuy chỉ ngồi ở ghế thứ trưởng nhưng ông Chí Vịnh hơn năm qua đã có
những hoạt động về quốc phòng hết sức nổi bật. Nó có ý nghĩa vượt lên
tầm công việc một bộ một ngành. Ông Vịnh xuất hiện như một đối tác đầy
quyền uy quân sự của Việt Nam trước các đồng nghiệp Trung Quốc, Mỹ,
Pháp, Ấn Độ và nhất là trong khuôn khổ hợp tác quốc phòng khối Asean.
Ông Nguyễn Chí Vịnh ghi điểm liên tiếp trên mặt trận đối ngoại trong hơn
năm qua. Trong lĩnh vực và hoạt động quốc phòng với nước ta lúc nào
cũng là một bộ ngành đầy sức mạnh, một viên tướng mới nổi có được năng
lực thể hiện cả ở trong nước và cả đối ngoại đều sắc sảo như trường hợp
ông Nguyễn Chí Vịnh thì đúng là lâu nay mới hội đủ ở trong một con
người.
Cho nên với góc nhìn của những người theo dõi thường xuyên đời sống
chính trị ở nước ta thì ông Nguyễn Chí Vịnh hồi trước kia từng là ẩn số
thì nay vẫn tiếp tục là một ẩn số. Đây là thứ ẩn số chính trị. Nghĩa là
trên chính trường ông đang và sẽ đóng vai trò gì là đúng vai. Và thật sự
là chưa lường hết được cơ chế này, hệ thống chính trị chính thống hiện
tại người ta sẽ sử dụng tài ba công cán của ông Vịnh tới đâu và mức độ
nào. Tức là bước đường công danh của vị thượng tướng mới phong này thế
là đủ để dừng lại chưa? Hay ông Vịnh còn có những bước tiến ngoạn mục
nào khác trong một tương lai gần? Ông Vịnh tuổi Đinh Dậu, sinh 1957, đã
vượt cái tuổi quy hoạch, không còn trong vườn ươm nữa rồi, vậy nay là
cái đoạn cắt đặt ngay, ở vào một chức tước cao tới như thế nào mà thôi…
Thật cũng rất khó mà suy đoán trong tình hình phức tạp và nhất là
chưa ngã ngũ về các mối tương quan lực lượng, về lợi ích phe nhóm thời
hiện tại như thế này thì ông Nguyễn Chí Vịnh có biết cân bằng để nghiêng
và chốt về bên nào; và liệu ông Vịnh có đủ tài đủ lực để trụ vững, rồi
không những thế còn tiến thêm lên, kiểu tọa hưởng kỳ thành, ngư ông đắc
lợi trong một tình thế đất nước và thế giới nhiều chuyển động lớn như
lúc này… Ai cũng hiểu đó là những điều cực khó, đều còn là những ẩn số
hết tất cả…
Báo Tuổi trẻ không hiểu có dự cảm gì trước bước đường chính trị của
nhân vật Nguyễn Chí Vịnh mà số xuân năm nay dành hẳn bài viết dài về ông
thượng tướng Vịnh. Đây đơn thuần chỉ là việc lựa chọn ngẫu nhiên đi từ
một con người có các hoạt động “nghề nghiệp” nổi bật của một năm?… Hay
đó lại là một chỉ dấu của các tiên đoán về chính trị và chính trường của
báo chí truyền thông “nhanh chân” khi đề cập sớm đến một số nhân vật
đang là “ẩn số” cho vài ba năm trước mặt? Đúng thế thì tờ báo của tuổi
trẻ là rất nhạy bén…
Vệ Nhi g-th
* * *
Bài viết trên báo Tuổi trẻ Tp Hồ Chí Minh
TÔI TỰ HÀO VỚI QUÂN HÀM “BINH BÉT”
Một chiều cuối năm, chúng tôi gõ cửa căn nhà nằm sâu trong ngôi làng ven sông, nơi ít nhiều còn giữ được sự yên tĩnh của chốn làng quê dù chỉ cách hồ Gươm hơn mười cây số. Một người đàn ông trong bộ quần áo giản dị ra mở cửa đón khách. Đó là Thượng tướng Nguyễn Chí Vịnh, thứ trưởng Bộ Quốc phòng.
ĐÀ TRANG – VÕ VĂN THÀNH – LÊ KIÊN thực hiện
Chủ nhà chọn nơi tiếp khách là thư viện gia đình, nơi chứa cả ngàn
đầu sách và tài liệu. Có đủ loại sách về tư tưởng của các vĩ nhân, sách
nghiên cứu, tiểu thuyết võ hiệp, truyện trinh thám… Tất cả dều gọn gàng
ngăn nắp và được xếp theo chủ đề. Bất ngờ, tướng Vịnh hỏi chúng tôi đã
đọc hai tập sách “Hồng Kong thuở ấy” chưa? “Một tác phẩm hay của James
Clavell, tên nguyên bản là Tai-Pan. Rất đáng tìm đọc, nhiều khi văn học
và lịch sử giúp ta sáng lên ý tưởng cho những vấn đề thời sự hiện nay”.
MONG TỔ CHỨC DU LỊCH RA TRƯỜNG SA
“Báo
chí thường muốn tiếp cận các nhà lãnh đạo hoặc các tướng lĩnh để có
thông tin đầu nguồn. Nhưng tôi phải nói rằng chính những người lãnh đạo
cần đến các cơ quan truyền thông, để đảm bảo nhân dân mình hiểu chúng ta
đã và đang làm gì hoặc định làm gì” Thượng tướng Nguyễn Chí Vịnh |
Khách và chủ nhà trò chuyện từ chập tối đến tận khuya, bắt đầu từ câu
chuyện về những ngày giáp Tết cách đây vừa tròn một năm. Tướng Vịnh kể:
– Cuối năm, tôi ra Trường Sa, đi chúc tết bộ đội và nhân dân trên đảo.
Đây không phải lần đầu đến với Trường Sa nhưng đúng là chỉ sau một vài
năm không ra đảo, tôi đã thấy được sự thay đổi ở đây lớn lao biết chừng
nào. Tôi đến từng gia đình trên đảo, trò chuyện với bà con, nhiều người
nói với tôi rất ngắn gọn: “sống được”. Có thể thấy sự hài lòng về cuộc
sống bình yên ánh lên trong mắt họ. Trường Sa bây giờ cơ bản “điện thừa
nước đủ”. Đêm xuống, khi chúng ta ngẳm Trường Sa sẽ thấy như một thành
phố nổi trên biển lung linh với những ánh đèn rực sáng. Cũng như nhiều
người khác có dịp ra Trường Sa, tôi thắp hương ở đền thờ Bác Hồ, ngôi
đền xây dựng rất trang nghiêm ở đảo Trường Sa Lớn. Chúng ta cũng đã có
các ngôi chùa ở đảo Trường Sa Lớn và Song Tử Tây. Tại mỗi nơi có một
tượng phật ngọc do Liên đoàn Phật giáo thế giới trao tặng Thủ tướng
Chính phủ và được Thủ tướng cung tiến ra Trường Sa. Hai tượng phật ngọc
này rất quý giá không những về giá trị, mỹ thuật mà còn về ý nghĩa tâm
linh. Có một điều đặc biệt là mỗi viên gạch, mỗi viên ngói xây dựng các
công trình trên đảo đều có dòng chữ Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam
và quốc huy. Tôi nhớ bữa cơm đầu tiên ở Trường Sa, khi anh em bộ đội làm
thịt một con lợn nuôi trên đảo để đãi khách quý, miếng thịt mặn chát.
Vị mặn biển Đông chứ không phải mặn do chế biến. Và dư vị ấy thì còn
mãi. Vào dịp Tết, khách ra đảo thường được tặng một quả bàng vuông. Tôi
đã đem quả bàng đó về đặt lên bàn thờ Tổ quốc, như một thứ quà mới bổ
sung vào mâm ngũ quả Tết truyền thống dân tộc…
* Nếu không phải với tư cách một vị tướng mà là một công dân, ông mong muốn điều gì sau khi ra Trường Sa?
- Tôi mong muốn khi có điều kiện thuận lợi, chúng ta tổ chức cho bà
con trong nước cũng như Việt kiều yêu nước đi du lịch ra Trường Sa. Đây
sẽ là một điểm du lịch vô cùng ý nghĩa. Những chuyến công tác nước
ngoài, nếu có dịp tiếp xúc với bà con Việt kiều, tôi thường kể câu
chuyện Trường Sa và sau khi nghe thì bà con rát ngạc nhiên, xúc động.
Tôi tin rằng là người Việt Nam, bất cứ ai có dịp ra Trường Sa thì tình
cảm của họ đối với đất nước sẽ có những thay đổi rất lớn. Và họ sẽ hiểu
đất nước mình đã làm tất cả những gì có thể để bảo vệ Trường Sa, bảo vệ
chủ quyền trên biển Đông.
* Bất cứ người Việt Nam nào cũng quan tâm đến chủ quyền Tổ quốc,
quan tâm đến vận mệnh của quê hương, xứ sở. Sau một năm Việt Nam có rất
nhiều sự kiện quan trọng về kinh tế, đối ngoại, quốc phòng…, ông đang
nghĩ gì về tương lai đất nước?
- Trong bất cứ giai đoạn nào của mỗi đời người hay lớn hơn là mỗi
quốc gia, những cơ may, vận hội luôn đi kèm với thách thức. Điều quan
trọng là chúng ta phải nhìn thấy những vấn đề sẽ quyết định đến sự phát
triển lâu dài của đất nước. Đất nước chúng ta hôm nay bộn bề các vấn đề
cần giải quyết, nhưng suy nghĩ của tôi là thế nước đang lên. Nếu nhìn
vào đại cục sẽ thấy có rất nhiều lý do để nhận xét như vậy. Đầu tiên
phải nói đến là chúng ta có sự ổn định chính trị, giữ được trật tự xã
hội và bảo vệ vững chắc bờ cõi quốc gia. Về kinh tế, Việt Nam vẫn là một
nước đang phát triển, nhưng theo thời gian thì ngày càng có nhiều nước
thừa nhận Việt Nam là nền kinh tế thị trường đầy đủ với định hướng xã
hội chủ nghĩa, chính là nền kinh tế thị trường không có hai giá, không
phân biệt công tơ. Trong quan hệ quốc tế, chúng ta có được sự tin cậy
của bạn bè quốc tế. Người ta tin chúng ta thân thiện, chúng ta thực tâm
mong muốn hợp tác phát triển với cộng đồng quốc tế. Có thể thấy rằng
trong 5 – 10 năm tới còn nhiều khó khăn, nhưng đất nước sẽ có những bước
phát triển, với một điều kiện giữ bằng được ổn định chính trị và định
hướng quản lý thống nhất của Nhà nước, theo định hướng xã hội chủ nghĩa.
* Vậy đâu là tời cơ và đâu là thách thức của đất nước ta về mặt quốc phòng an ninh, theo suy nghĩ của một nhà quân sự?
- Với tư cách một nước đang phát triển và cần có môi trường hòa bình,
ổn định để phát triển, vấn đề đặt ra cho Việt Nam là những câu chuyện
mà các nước lớn đang nói với nhau có ảnh hưởng gì đến chúng ta? Cần phải
đặt câu hỏi này trong một bối cảnh quốc tế đang có những thay đổi rất
cơ bản, rất lớn lao, nhất là sau những sự kiện như ở Bắc Phi – Trung
Đông và trước đó ở Afghanistan, Iraq, Nam Tư… Ở đâu cũng vậy, khi có lợi
ích thì mọi bên đều muốn can dự. Tất nhiên nếu đã can dự thì sẽ có điểm
đồng nhưng cũng có điểm bất đồng, chính vì vậy những vấn đề an ninh khu
vực của chúng ta tự nhiên nóng lên. Chúng ta đã nghe những tuyên bố về
chủ quyền của một số nước và đã nghe những thông điệp rất mạnh mẽ… Đằng
sau những lời phát biểu đó, thấp thoáng đâu đây các tàu sân bay, chiến
hạm, các máy bay thế hệ mới… Nguy cơ lớn nhất chính là một cuộc chạy đua
vũ trang mới, một cuộc chiến tranh lạnh mới và một chiến lược “ngoại
giao chiến hạm” mới của các nước lớn.
Điều này đã manh nha xuất hiện ở khu vực. Chúng ta phản đối, không
đồng tình với xu hướng phát triển như vậy, đồng thời tuyệt đối không
cuốn theo chiều hướng đó. Với những người yêu hòa bình, những quốc gia
yêu hòa bình thì phải làm hết sức để ngăn chặn và hòa giải nguy cơ trên,
không được để va chạm của các nước lớn ảnh hưởng đến hòa bình khu vực
và sự ổn định của đất nước mình.
* Nhưng biển Đông có yên tĩnh hay không, đâu chỉ phụ thuộc vào Việt Nam?
- Trong vấn đề biển Đông phải xem xét trên những vấn đề về lịch sử,
những tuyên bố về chủ quyền và lợi ích quốc gia. Đâu là nguyên tắc giải
quyết vấn đề lợi ích? Có ba điểm cơ bản. Thứ nhất, chủ quyền của mỗi
nước. Đây là điểm bất di bất dịch, không thay đổi. Chúng ta muốn có hòa
bình, muốn ổn định để phát triển những cũng sẵn sàng chấp nhận tất cả để
giữ được chủ quyền lãnh thổ. Thứ hai, chia sẻ lợi ích. Chia sẻ chủ
quyền lãnh thổ là không thể, nhưng chia sẻ lợi ích có thể trở thành con
đường để giải quyết những khác biệt, tranh chấp. Thứ ba, phải tuân thủ
luật pháp quốc tế và không để các thế lực khác chen vào, can dự vào
những vấn đề của chính chúng ta. Trong các mối quan hệ an ninh của thế
giới, không có mối quan hệ nào đơn thuần giữa hai nước với nhau. Một vấn
đề nào đó giữa Việt Nam và Trung Quốc luôn gắn với bàn cờ chung của thế
giới, nhưng trong những vấn đề của hai nước thì Việt Nam và Trung Quốc
là hai người chơi chủ yếu, sao cho không để bên khác chen vào trục lợi.
Nguyên tắc cơ bản là anh này phải tôn trọng chủ quyền và lợi ích của anh
kia. Ví dụ như việc Trung Quốc tuyên bố về đường lưỡi bò có lợi cho ai?
Tôi nghĩ rằng không có lợi cho Việt Nam và cũng hoàn toàn không có lợi
cho Trung Quốc, mà đã làm dấy lên dư luận quốc tế không tốt cho Trung
Quốc, có lợi cho các thế lực khác. Ta phải giữ cho được toàn vẹn chủ
quyền lãnh thổ, độc lập, tự chủ trong quan hệ quốc tế; quan tâm xây dựng
tiềm lực của đất nước, trong đó quan trọng nhất là tiềm lực kinh tế,
không ngừng cải thiện đời sống người dân. Và cũng phải đặc biệt chú ý
đến quan hệ quốc tế để có sự ủng hộ của cộng đồng thế giới, ngay cả khi
trời yên biển lặng cũng như lúc phong ba sóng lớn. Chúng ta không tham
gia vào những xung đột lợi ích của các nước lớn và điều tôi muốn nói là
Việt Nam phải tránh mọi cuộc chiến tranh, trước hết là những xung đột
trên biển Đông. Nếu có chiến tranh, có xung đột thì sẽ là thảm họa của
dân tộc và là bất hạnh cho từng gia đình.
TÔI RẤT THÍCH LẮNG NGHE CÁC BẠN TRẺ TRÒ CHUYỆN
* Nhìn lại năm qua, trước những sự kiện liên quan đến biển Đông,
nhiều bạn trẻ đã xuống đường để biểu thị lòng yêu nước. Ông có điều gì
muốn nói với họ?
- Nếu được, tôi chỉ muốn chia sẻ suy nghĩ của mình với các bạn trẻ
như một người bạn. Với lòng yêu nước, với phản ứng của tuổi trẻ, việc
một số bạn trẻ xuống đường để biểu thị thái độ của mình là điều có thể
hiểu được. Nhưng mục đích cuối cùng của tất cả chúng ta là giữ được chủ
quyền trên biển Đông. Từ cách tiếp cận đó, chúng ta sẽ thấy rằng đâu
phải phản ứng ngay mà đạt được mục đích. Điều quan trọng nhát là làm đất
nước mình mạnh lên, trước hết là ổn định về chính trị. Không ổn định về
chính trị thì không thể có đất nước mạnh. Nhìn ra thế giới chúng ta dễ
dàng thấy điều đó. Trong tác phẩm “Hồng Kong thuở ấy” cũng đã nói lên
một điều, với bất cứ quốc gia nào khi đất nước mạnh lên, theo đó chủ
quyền sẽ được thu hồi và bảo vệ đầy đủ. Ở đây có một vấn đề chúng ta cần
quan tâm nhiều hơn nữa, đó là lòng dân. Chính quyền phải luôn nhớ rằng
phải có sự ủng hộ của nhân dân, ngược lại nhân dân cũng cần chia sẻ với
chính quyền trong những thời điểm khó khăn. Để đất nước mạnh lên, chúng
ta phải làm chủ về khoa học kỹ thuật, phải có sức mạnh kinh tế… và nói
đến những vấn đề này thì chỉ có thể trông cậy vào thế hệ trẻ. Chính
những người trẻ bằng năng lực hội nhập, bằng ý chí vươn lên mạnh mẽ,
bằng sự hiểu biết sâu sắc về khoa học kỹ thuật sẽ định vị thế đứng Việt
Nam trên trường quốc tế. Không phải ai khác, chính các bạn trẻ sẽ là
những người nghĩ ra các giải pháp để đóng góp cho Nhà nước trong việc
giải quyết từng bước vấn đề biển Đông. Tôi muốn nói rằng bờ mạnh thì
biển mới vững, người giỏi thì đất nước mới hùng cường. Tất nhiên, khi
đất nước thật sự cần, tuổi trẻ sẽ là những người đầu tiên dám hi sinh
tất cả vì Tổ quốc mình.
* Bằng trải nghiệm của mình, ông nhìn thấy điều gì ở các bạn trẻ hiện nay?
- Tôi rất thích lắng nghe các bạn trẻ trò chuyện. Nhiều lần tôi đi
cùng một vài bạn đang ở độ tuổi thanh niên đến quán cà phê hoặc những
nơi mà các bạn trẻ gặp gỡ nhau. Tôi lắng nghe các bạn trẻ nói về tình
hình đất nước, về kinh tế, về chính trị, về biển Đông… Có thể điều này,
điều khác các bạn nói chưa đúng hoặc chưa thật chuẩn xác, nhưng đó là
tiếng nói của tương lai đất nước và cũng chính là một trong những thước
đo chính xác nhất về thời cuộc. Một số ý kiến cho rằng thanh niên bây
giờ kém hơn trước đây, dường như ích kỷ hơn, dường như quan tâm đến các
thú vui chơi giải trí nhiều hơn, nhưng tôi không nghĩ như vậy. Thanh
niên lúc nào cũng là thanh niên và chúng ta hoàn toàn tin tưởng vào
tương lai đất nước nếu nhìn vào lớp trẻ hiện nay. Chỉ có điều phải làm
sao để những giá trị truyền thống, những điều tích cực về quản lý và
giáo dục thanh niên trước đây phát huy được trong bối cảnh mới. Cũng có ý
kiến nói giới trẻ Việt Nam “trưởng thành chậm”, với ý là chúng ta chưa
có những người trẻ ở vào vị trí dẫn dắt cộng đồng, trong khi nhiều cường
quốc trên thế giới có lãnh đạo ở độ tuổi rất trẻ… Trước hết, phải nói
về phong tục tập quán châu Á, thông thường muốn ở vào vị trí dẫn dắt thì
phải là một người từng trải, nhiều kinh nghiệm. Bên cạnh đó, cơ chế cán
bộ của ta khác so với nhiều nước. Nhưng hiện nay, nhiều bộ ngành của
chúng ta có cán bộ các cấp ở vào độ tuổi khá trẻ, ví dụ như Bộ Ngoại
giao với rất nhiều đại sứ trẻ, hay là nhiều tập đoàn, tổng công ty kinh
tế mạnh với không ít gương mặt lãnh đạo rất trẻ, rất giỏi…
* Ông nói muốn biết thanh niên hiện nay đọc gì. Vậy qua quan sát của ông, giới trẻ đang đọc gì?
- Những lúc có thời gian rảnh rỗi, tôi hay ra phố bán sách ở Nguyễn
Xí, không chỉ để chọn sách cho mình mà còn muốn biết thanh niên hiện nay
đang đọc cái gì. Trước sự bùng nổ thông tin và phát triển vượt bậc của
công nghệ, văn hóa đọc phần nào đã bị mai một. Đây là điều đáng buồn.
Trước đây, đã có những cuốn sách gối đầu giường, góp phần hình thành nên
nhân cách của cả một thế hệ như “Thép đã tôi thế đấy”, “Chiến tranh và
hòa bình”… Hiện nay, dường như các cuốn sách đó ít được nhắc đến. Các
bạn trẻ bây giờ đọc về thời cuộc rất nhiều, tham gia mạng xã hội rất
nhiều… nhưng dường như chưa được chăm lo cung cấp và định hướng thông
tin ngay từ khi còn ngồi trên ghế nhà trường. Tôi nghĩ rằng đó là vấn đề
của các nhà quản lý, của báo chí truyền thông cần cung cấp thông tin
cho thanh niên một cách đầy đủ, chính xác và tự các bạn thanh niên sẽ
nhận thức được nên đọc gì, làm gì. Chúng ta chỉ sợ các bạn trẻ bàng quan
với thời cuộc.
* Chị gái ông, bà Nguyễn Thanh Hà, từng nhận xét em trai mình hồi
nhỏ “rất bướng bỉnh, nghịch ngợm…” Cha ông – Đại tướng Nguyễn Chí Thanh
– từng gọi ông là “binh bét”… Ông có thể chia sẻ điều gì về kỷ niệm
tuổi thơ?
- Từ khi 4 tuổi, tôi đã được ba thêu trên ve áo hai miếng dạ màu đỏ
không sao không gạch. Ba gọi chức của con trai là “binh bét” và luôn bảo
rằng khi lớn lên con đường của tôi là đi bộ đội. Nay mang trên vai quan
hàm thượng tướng, tôi rất tự hào và biết ơn Đảng, Nhà nước, biết ơn
quân đội. Nhưng niềm tự hào theo suốt cuộc đời tôi, đã ăn vào máu thịt
tôi từ thuở ấu thơ chính là chức “binh bét” mà ba tôi đặt. Niềm tự hào
ấy còn được nhân lên khi tên tôi cũng chính là tên khai sinh của ba tôi:
Nguyễn Vịnh. Tôi là con người của đời thường với ba chỗ dựa: công việc,
những người thân và bản thân mình. Tôi tự tin vào chính mình, nếu không
làm nghề này thì cũng có thể làm việc khác, nhưng dù làm nghề gì đi nữa
thì số phận cũng đã sắp đặt cho tôi, suốt đời tôi chỉ là một người
lính. Và cũng như bất cứ người Việt Nam nao, tôi quan tâm đến tương lai
đất nước. Dù ở thời đại nào, sự mất còn của đất nước, thịnh suy của dân
tộc đều gắn với trách nhiệm của mỗi người dân bình thường đối với đất
nước. Đó là điều tôi luôn quan tâm và hướng tới.
No comments:
Post a Comment